Vượt Qua Núi Cao - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-11-23 04:37:27
Lượt xem: 162
Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ, khẽ nói: "Con không hận mẹ, mẹ. Con không hận mẹ. Chúng ta m.á.u mủ ruột thịt, tâm ý tương thông, là đồng minh kiên cố nhất trên thế gian này. Con kế thừa ý chí của mẹ, con sẽ làm bất cứ điều gì cho mẹ."
Mẹ nói: "Tốt lắm."
Mẹ dang tay ôm tôi vào lòng: "Mẹ sẽ đưa con đi."
Tôi ôm chặt lấy mẹ, khẽ "ừm" một tiếng: "Cảm ơn mẹ."
Ngay sau đó, tôi đột nhiên đưa tay ra, đánh mạnh vào gáy mẹ.
Mẹ đột ngột ngã xuống. Từ xa đến gần, vang lên tiếng bước chân vội vã.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hai người già tóc bạc trắng được vệ sĩ vây quanh bước vào căn phòng thấp bé ẩm mốc.
Nhìn thấy mẹ ngất xỉu trong vòng tay tôi, họ òa khóc.
Tôi khàn giọng nói: "Hai người đến rồi."
Nửa tháng trước, tôi đã gặp họ ở huyện.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy khuôn mặt này, họ đã không thể rời mắt.
Sau khi xét nghiệm máu, cuối cùng cũng xác nhận được.
Họ muốn tìm con gái đã thất lạc mười tám năm của mình, mẹ của tôi.
Chỉ là tôi biết kế hoạch của mẹ, vì khoảnh khắc này, mẹ đã chờ đợi rất nhiều năm.
Vì vậy, tôi đã thỏa thuận với họ, sẽ trông chừng mẹ, rồi đưa mẹ cho họ một cách an toàn.
"Cháu có hai yêu cầu. Thứ nhất, hãy để mẹ cháu quên đi những ký ức này, đưa mẹ cháu đi thật xa. Thứ hai, dù thế nào đi nữa, Lục Nhai và thế lực phía sau hắn ta nhất định phải bị pháp luật trừng trị."
Họ đồng ý.
Tôi ngẩng đầu, im lặng đối mặt với họ.
Ông lão gật đầu với tôi: "Chúng tôi đã báo cảnh sát, vừa nhận được tin, băng nhóm buôn người đó đã sa lưới rồi."
Tôi im lặng giao mẹ cho họ.
Tạm biệt mẹ. Trong lòng tôi khẽ lặp lại: “Tạm biệt mẹ. Hãy quên đi tất cả, sống thật tốt nhé, đừng quay lại nữa. Mười tám năm đầu tiên trong cuộc đời mẹ, tràn ngập hạnh phúc. Mười tám năm tiếp theo như rơi xuống vực sâu, nhưng mẹ không đánh mất bản thân. Năm nay mẹ ba mươi sáu tuổi, cuộc đời mẹ cũng mới chỉ bắt đầu.”
Ông lão nhìn tôi thật sâu: "Cảnh sát đang ở dưới chân núi."
Tôi dường như không nhận ra, khẽ cười: "Những việc còn lại cứ giao cho cháu."
Vụ án này cần một nhân chứng.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội. Tôi nhớ đến những bé gái trong làng bị gọi là "hàng đổi tiền", nhớ đến những người phụ nữ không chịu khuất phục mà bị tra tấn đến chết.
Tôi nhớ đến những lời lăng mạ và tổn thương mà họ có thể tùy ý nói ra.
Tôi nhớ đến mẹ. Khi bà ngoại đặt tên cho mẹ là "Sáng", hy vọng cuộc đời mẹ sẽ rộng mở và tươi sáng, chắc hẳn bà đã không ngờ rằng số phận của con gái mình lại long đong và khó khăn đến vậy.
Ánh lửa bập bùng, phản chiếu trong mắt tôi, như thể có thể thiêu rụi mọi ô uế trên thế gian này.
Tôi khẽ nhắm mắt lại một lát. Mẹ Sáng à, những chuyện đã qua không đáng nhắc lại.
Hãy bước tiếp về phía trước, đừng ngoảnh đầu lại.
"Trên đây là tất cả những gì tôi đã tận mắt chứng kiến và làm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuot-qua-nui-cao/chuong-10.html.]
Trong phòng thẩm vấn, tôi ngẩng đầu lên, nhìn viên cảnh sát đối diện.
Vụ thảm sát cả làng đã gây chấn động địa phương, lệnh điều tra nghiêm ngặt được ban hành.
Hàng chục băng nhóm buôn người bị triệt phá tận gốc, những nỗi đau khổ không được nhìn thấy lại được đưa ra ánh sáng.
…….
Ngày tôi ra tù, trời quang mây tạnh hiếm có.
Nắng chói chang, nữ cảnh sát vỗ vai tôi: "Cô gái, hãy quên đi quá khứ, sống tốt nhé."
Tôi cười đáp: "Cảm ơn chị, em biết rồi."
Đạo lý sống, từ rất lâu trước đây, đã có người dạy tôi rồi: "Đừng để bị thuần hóa, phải dũng cảm."
Sau đó, tôi một mình đi rất nhiều nơi, cuối cùng chọn xuống phía Nam làm công nhân, nhận mức lương đủ sống.
Sống một mình, không vướng bận gì, cũng coi như tự do tự tại.
Một hôm, nhà máy cho nghỉ nửa ngày.
Tôi mua hai gói kẹo nổ với giá năm hào ở cửa hàng tạp hóa của trường trung học bên cạnh.
Vị dâu, vị cam.
Đổ chung vào miệng, mím môi quay đầu lại, tôi nhìn thấy dòng người tan học.
Khoảnh khắc đó, những hạt kẹo vẫn đang nhảy tanh tách trong miệng, vị ngọt lịm và kỳ lạ.
Tôi nghi ngờ mình đang bị ảo giác. Nếu không, tại sao tôi lại nhìn thấy mẹ?
Đôi mắt dịu dàng mà tôi đã vô số lần khắc họa trong những giấc mơ lúc nửa đêm, giờ đây đang ở ngay trước mắt.
Tay mẹ dắt một bé gái mặc đồng phục học sinh, đang cúi đầu nghe mẹ nói.
Ánh nắng chiều rực rỡ bao trùm lấy họ.
Rực rỡ, huy hoàng, bình dị.
Nhưng lại chói đến nỗi tôi không thể mở mắt ra được.
Thật tốt. Mẹ đã có cuộc sống mới. Có một cô con gái mới tinh, trong sạch.
Đó mới thực sự là kết tinh của tình yêu, mẹ chắc hẳn rất yêu cô bé.
Thật tốt.
Nhưng chân tôi như mọc rễ, không thể nhúc nhích được nữa.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không biết phải làm sao.
Kéo thấp vành mũ, cúi đầu, giống như một kẻ lập dị lạc lõng.
Khoảnh khắc lướt qua nhau, mái tóc dài của mẹ lướt qua má tôi.
Hương hoa dịu nhẹ thoảng qua chóp mũi, giống như mùi hương của những giấc mơ ngày xưa.
Tôi vẫn không kìm được, rơi một giọt nước mắt. Phía sau, lại vang lên một tiếng gọi đầy do dự:”....Thanh Thanh?"
(Hết)