Vọng Trần Mộ Cập - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-21 16:44:50
Lượt xem: 2,390
8.
Tối hôm ấy, cư dân mạng thi nhau "đào" lại quá khứ của tôi và Giang Vọng Niên.
Theo họ, giữa chúng tôi tồn tại một mối quan hệ yêu hận đan xen.
Nhưng kết quả là chẳng đào được gì đáng kể, chỉ toàn những manh mối mơ hồ:
Ví dụ, năm nào đó cả hai mặc đồ giống nhau.
Khi tôi quay phim ở Hoành Điếm, Giang Vọng Niên – dù không có lịch trình – lại xuất hiện gần đó.
Anh ấy luôn đeo một chiếc vòng cổ, mà bức ảnh mờ chụp được trông rất giống mẫu phụ kiện tôi từng dùng.
Trong một buổi phỏng vấn, mẫu người lý tưởng mà Giang Vọng Niên miêu tả có độ trùng khớp cao với tôi.
Những điều này quá đỗi bình thường, chẳng chứng minh được gì.
Tôi nghĩ vụ "đào bới" này rồi cũng chìm xuồng thôi.
Không ngờ, hôm sau khi chương trình phát sóng, lượt xem livestream lại tăng vọt như tên lửa.
Đạo diễn vui tới mức cười không khép nổi miệng, chỉ thiếu nước tự vác máy quay chạy tới chĩa thẳng vào tôi và Giang Vọng Niên.
Trò chơi đầu tiên của ngày:
Chương trình cung cấp ba loại bữa sáng: hamburger cà phê, bánh canh hoành thánh, và bánh mì sữa kiểu qua loa.
Luật chơi là bốc thăm chia cặp nam nữ, nữ ngồi lên lưng nam, nam chống đẩy trong một phút. Cặp nào làm được nhiều nhất thì được ưu tiên chọn đồ ăn trước.
Vận xui làm sao, tôi và Giang Vọng Niên bốc trúng một cặp.
Bình luận trên livestream nổ tung:
"Đội ngũ chương trình xuất sắc!"
"Tổ đạo diễn đỉnh cao ghép đôi!"
Tôi nghi ngờ nhìn đạo diễn, chỉ thấy ông ta cười tươi rói, né tránh ánh mắt tôi.
Thẩm Khoát ghép với Phương Nguyên. Thôi Hải Ninh ghép với Tống Thanh Nhã.
Hai cặp kia khởi đầu đầy e thẹn, lịch thiệp.
Chỉ có tôi và Giang Vọng Niên thì khác.
Tôi ngạo mạn nhìn anh ta từ đầu đến chân:
"Anh làm được không? Không được thì nói trước, đừng để rơi tôi đấy."
Giang Vọng Niên đang khởi động, liếc tôi một cái:
"Đàn ông không bao giờ nói không làm được."
Anh ta cúi xuống, sát lại gần, thì thầm bên tai tôi:
"Cô không biết tôi làm được hay không sao?"
Tôi bật khỏi người anh ta, nhảy xa ba bước, híp mắt:
"Lời nói thật nặng mùi."
Đến lượt chúng tôi thi, anh ta lại cố tình chơi đểu:
"Cô nặng không? Khai thật đi."
Tôi nghiến răng:
"Anh nói chuyện không biết giữ phép lịch sự à?"
Giang Vọng Niên nhếch môi cười, chống tay xuống đất, ngoái đầu lại:
"Ngồi lên đi, đừng có nhúc nhích."
Được, xem chiêu "Thái Sơn áp đỉnh" của tôi đây.
Nhưng... lưng anh ta rắn chắc thật đấy, cảm giác... quen thuộc đến lạ.
Giang Vọng Niên nghiêng đầu, giọng trầm ấm vang lên:
"Mò đủ chưa?"
Tôi giật mình, rụt tay lại:
"Làm mau đi!"
Và thế là, anh ta ung dung vác núi mà chiến thắng dễ dàng, giành vị trí đầu bảng.
Nhìn Thẩm Khoát và Thôi Hải Ninh thở hồng hộc, rồi lại nhìn Giang Vọng Niên bình thản, tôi chỉ có thể nghĩ:
Nhất định là tại tôi quá nhẹ.
Đến lượt chọn bữa sáng, Giang Vọng Niên hỏi tôi:
"Cô muốn ăn hoành thánh hay bánh canh?"
Tôi đáp:
"Tôi muốn hamburger, với cà phê."
Là một nữ diễn viên luôn phải tính từng calo, tôi cần cà phê để giảm phù mặt, giữ hình ảnh trước khán giả. Hoàn toàn không phải vì thèm cái hamburger hai tầng thịt bò phô mai đâu!
Không ngờ, Giang Vọng Niên khẽ nhíu mày, không đồng tình:
"Đừng ăn đồ ăn vặt nữa."
Anh ta đúng là chẳng thay đổi chút nào. Khi còn bên nhau, anh ta cũng không cho tôi ăn cái gọi là đồ ăn vặt, dù tôi có làm nũng, lăn lộn thế nào cũng chỉ được ăn một chút cho đỡ thèm.
Chia tay rồi, mà vẫn giống như ông bố nhỏ thích quản đông quản tây.
"Không phải anh nói cho tôi chọn sao? Giờ lại giả vờ làm người lịch sự à?"
Giang Vọng Niên hừ lạnh một tiếng:
"Hứa Tinh Trần, cô đúng là vết sẹo lành rồi lại quên đau, phải không? Với cái dạ dày của cô, cô uống nổi cà phê à? Lúc dạ dày đau thì đừng có mà chạy đến làm nũng với tôi."
Vừa dứt lời, cả tôi và Giang Vọng Niên đều ngẩn ra, ký ức như cuốn chúng tôi trở về những năm tháng yêu nhau say đắm.
Đúng là anh đã từng chăm sóc tôi từng ly từng tí, còn tôi thì toàn tâm toàn ý ỷ lại vào anh.
Chúng tôi đã hoà nhập vào cuộc sống của nhau đến mức, tất cả sự quan tâm và yêu thương đều tự nhiên như lẽ hiển nhiên.
Nhưng thực ra, những lời mắng mỏ, những giọt nước mắt khi chia tay vẫn còn đó, và chúng tôi đã kết thúc từ hai năm trước rồi.
Hoá ra, có những thứ sẽ không biến mất theo thời gian.
Vì người đó đã khắc sâu vào tận xương tuỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
9.
Hai cái tên Hứa Tinh Trần và Giang Vọng Niên ngày ngày nằm chễm chệ trên bảng tìm kiếm hot.
Fan couple "Vọng Trần Mạc Cập" vừa hò reo cổ vũ vừa đốt pháo ăn mừng.
《Yêu và Tỏ Tình》 đã trở thành nơi thánh địa để cư dân mạng săn lùng mật ngọt.
Người vui nhất, chỉ có đạo diễn.
Ông ta càng ngày càng ngang nhiên, coi mình như vua một cõi.
Sau khi đến điểm đến, đạo diễn lại nói rút thăm chia cặp làm nhiệm vụ.
Không sai, tôi và Giang Vọng Niên lại tiếp tục được ghép chung một đội.
Tôi thẳng thắn hỏi:
"Đây có hợp lý không? Sao lần nào tôi cũng chung nhóm với anh ta? Tôi yêu cầu rút thăm lại."
Đạo diễn giơ hai tay lên, tỏ vẻ bất lực:
"Ai bảo hai người có duyên với nhau chứ?"
Hừ, tôi không tin nổi.
Tôi lấy lại sáu lá bài, ba lá cho anh ta, ba lá cho tôi.
Tôi nói:
"Rút đi, tôi không tin không thoát nổi lần này."
Kết quả là, cả hai chúng tôi đều rút được lá K cơ.
Đạo diễn vui đến mức nhảy cẫng lên:
"Chương trình của chúng tôi hoàn toàn chân thực, tuyệt đối không có dàn xếp hay gian lận gì đâu. Giờ thì tin chưa?"
Tôi nghiến răng:
"Thật kỳ quái!"
Trên livestream, bình luận bay đầy màn hình: "Hahaha."
"Hứa Tinh Trần nghi ngờ đạo diễn, lại giúp minh oan luôn, buồn cười chec mất."
"Cái duyên trời định này, chạy cũng không thoát, thôi chị đồng ý làm vợ ảnh luôn đi."
"Đột nhiên thấy Hứa Tinh Trần vừa thẳng thắn lại đáng yêu, chuyển thành fan rồi, nhưng tôi thật sự rất muốn biết chuyện tình yêu hận thù của hai người họ!"
"Một màn thao tác đỉnh cao, kết quả vẫn ngu ngốc y như cũ. Chị này chắc đi chương trình để làm trò cười?"
Nhiệm vụ lần này là chơi trò "Bạn nói tôi đoán" để giành nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa.
Nói cách khác, trưa nay có được bữa ăn ngon hay không, đều dựa vào sự ăn ý và thông minh của cả hai.
Những chương trình khác thường là đội đối đầu đội, phóng ngôn từ ác liệt.
Còn đội chúng tôi lại là thành viên "gây sự" với nhau trước.
Tôi nói:
"Đừng làm liên lụy tôi đấy."
Giang Vọng Niên nhướn mày:
"Cướp lời của tôi hả?"
Sau khi bắt đầu đếm giờ, hai chúng tôi như đua nhau. Tôi vừa nói được một câu, anh ta đã đoán trúng tên món ăn.
Tôi:
"Tròn tròn, thường màu tím nhưng cái này màu xanh."
Giang Vọng Niên:
"Cải bắp."
Tôi:
"Dài dài, dùng để phi thơm…"
Giang Vọng Niên:
"Hành lá."
...
Mười giây cuối, đến món ăn đặc biệt nhất.
Tôi chớp mắt, chỉ vào đầu mình:
"Là một bộ phận của động vật… Cái này… Ăn ngon lắm!"
Giang Vọng Niên:
"Động vật nhiều quá, cô bắt chước thử xem."
Tôi lo lắng liếc thời gian:
"Bốn chữ, là con… Quác quác quác."
"Đầu vịt!"
"Đúng rồi! Nhưng có thêm một vị, bốn chữ cơ!"
"Ngũ vị hương? Hay cay tê?"
Còn ba giây, tôi sốt ruột dậm chân:
"Không đúng, cái mà tôi thích ăn nhất ấy!"
"Ngọt cay!"
"Đúng!"
Trong giây cuối cùng của đồng hồ đếm ngược, chúng tôi giành được món đầu vịt ngọt cay quý giá.
Tôi mừng rỡ lao đến đập tay với anh ta, chìm đắm trong niềm vui chiến thắng và nghĩ đến món ngon sắp vào miệng.
Hoàn toàn không để ý đến sự im lặng đến lạ kỳ của mọi người xung quanh.
Quá yên tĩnh.
.
Quá mức yên tĩnh.
Bình luận từ "Thật ăn ý," "Niên Niên lợi hại quá," dần chuyển thành "???"
"Vấn đề là, làm sao Giang Vọng Niên biết món Hứa Tinh Trần thích ăn nhất là ngọt cay?"
"Buồn cười quá, hai người này phá tan tin đồn bất hòa rồi."
"Đây có lẽ là tình yêu trong cái gọi là yêu hận tình thù?"
"Bảo là ghét nhau, cuối cùng lừa bọn cẩu độc thân vào đây chịu khổ!"