Võ Đại Lang chuyển thế - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-06 16:44:26
Lượt xem: 312
"Tôi liền nhớ tới lúc lên lầu tôi nhìn thấy quảng cáo cho thuê nhà dán trên lầu hai, nhà đó chắc chắn không có người, tôi liền... Tôi liền theo đường cửa sổ trèo ra ngoài, cõng ba chuyến đặt xác cô ấy trong tủ lạnh nhà kia, tôi suy nghĩ lúc có người phát hiện tôi cũng chạy xa."
"Ai ngờ, ai ngờ..."
La Thần kích động hẳn lên, còng tay ở trên ghế khua leng keng: "Đồng chí cảnh sát, tôi đã khai báo cả rồi, tôi đây có tính là tự thú không, có thể giảm hình phạt hay không!"
Nam cảnh sát trẻ tuổi khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Anh là bị bắt chứ làm gì phải là tự thú."
La Thần sửng sốt, khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi cũng không ai lau, chảy đầy mặt, chật vật lại ghê tởm.
Những tin tức này lúc đó chúng tôi không biết. Là người quen trong nhà chị Trương tiết lộ cho chị ấy, dù sao vụ án cũng sắp kết thúc, đến lúc đó sẽ công bố ra.
Nhưng mà tôi nghe xong lại theo bản năng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Tôi ngẩng đầu nhìn chị Trương, nhẹ giọng nói: "Không phải nói Thẩm Thu ngoại tình với anh ta sao?”
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát cũng có nghi vấn tương tự tôi.
"Anh và Thẩm Thu không phải có quan hệ nam nữ bất chính sao? Vì sao cô ấy phải giãy dụa?"
La Thần ngẩn ra, lập tức cúi đầu. Hắn nhỏ giọng nói: "Tôi cùng cô ấy thật ra không có quan hệ gì. Là cô ấy tìm tôi nói muốn ly hôn với chồng, bảo tôi giả vờ ngoại tình với cô ấy, đến lúc đó chồng cô ấy biết sẽ không quấy rầy cô ấy nữa."
07
Thẩm Thu tìm người giả vờ ngoại tình, chỉ vì muốn ly hôn với Trần Nam?! Lúc nghe được tin tức này, tôi có chút khó tin! Tình cảm của Thẩm Thu đối với Trần Nam chúng tôi đều nhìn thấy, tôi thường xuyên gặp cô ấy mua khoai mỡ ở chợ, nhưng loại khoai mỡ này xử lý rất phiền toái, làm không tốt sẽ bị ngứa tay.
Tôi hỏi cô ấy: "Cô thích ăn khoai mỡ như vậy sao, cái chế biến không cẩn thận sẽ gây ngứa tay?"
Cô ấy liền hé miệng cười: "Trần Nam thích, không sao đâu, không phiền."
Khi đó, tôi có thể nhìn ra tình yêu chân thành trong mắt cô ấy.
Hơn nữa Trần Nam đối với cô tốt như vậy, thậm chí còn cho cô ấy một quả thận, chính là một quả thận đó!
Sau này, cả đời Trần Nam cũng không thể làm việc nặng, cả đời này không có khả năng sống giống người bình thường, trên thế giới này ngoại trừ cha mẹ còn có thể có ai vì cô ấy làm được việc như này!
Ngoại trừ ngoại hình xấu xí một chút, còn có chút tật xấu không nói nên lời, Trần Nam rốt cuộc còn có chỗ nào không tốt?! Về phương diện đàn ông, chẳng lẽ quan trọng như vậy sao?! Tôi có trăm nghìn bối rồi trong đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-dai-lang-chuyen-the/6.html.]
Chồng tôi sợ Trần Nam buồn quá nên mời anh ta đến nhà ăn cơm.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mấy ngày nay anh ta không ăn cũng không ngủ, cả người nhanh chóng gầy thêm, vành mắt đen đến giống như giây tiếp theo sẽ đột tử vậy.
Là hàng xóm chúng tôi đều có chút không đành lòng.
Chúng tôi nghĩ rằng anh ta sẽ không đến nhưng kết quả là anh ta đã đến chỉ là không nói gì.
Chồng tôi mở bia ra đặt trước mặt anh ta: "Anh bạn, tôi cũng không biết nên nói gì, chúng ta uống đi!"
Trần Nam im lặng trong chớp mắt, cầm lên uống ùng ục ùng ục. Hai người đàn ông anh một chai tôi một chai, rất nhanh đã uống xong vài chai bia.
Tôi lập tức đi vào phòng bếp làm mấy món ăn.
Nhưng Trần Nam lại cũng không nhúc nhích chút nào, anh ta cũng không nói lời nào, giống như một người máy, đôi mắt vô hồn, chỉ máy móc rót bia vào trong cổ họng.
Lúc uống đến chai thứ bảy, anh ta đột nhiên mở miệng, thanh âm khàn khàn khó nghe: "Thật ra, tôi đã sớm biết tôi không giữ được cô ấy."
Vành mắt anh ta đỏ lên, yên lặng nhìn bia trong tay, cũng không biết là đang nói cho chúng tôi nghe hay là đang nói cho mình nghe. Chắc là không muốn nói cho ai nghe chỉ là nhịn quá lâu, thật sự nhịn không được: "Cô ấy xinh đẹp và tuyệt vời như vậy, tôi có cái gì đâu? Tôi giả vờ không thèm để ý, nhưng người khác nói thế nào tôi cũng đều biết, mấy bà cô dưới lầu kia thường xuyên gọi tôi là Võ Đại Lang đúng không."
Anh ta cười một cái so với khóc còn khó coi hơn: "Tôi con mẹ nó không phải là Võ Đại Lang sao?! Không, tôi còn không bằng Võ Đại Lang, tôi không đủ tốt!"
Chồng tôi mơ hồ: "Cái, cái gì?"
"Tôi biết tôi không thể cho cô ấy thứ cô ấy muốn, nhưng cô ấy muốn ly hôn thì có thể nói với tôi, tại sao cmn nhất định phải như vậy chứ! Tôi rốt cuộc có chỗ nào không xứng đáng với cô ấy, tôi ngay cả thận cũng có thể cho cô ấy, nếu cô ấy mở miệng tôi cmn còn có thể moi t.i.m ra cho cô ấy !!"
Anh ta uống rất nhiều bia đã say rồi, những giọt nước theo hốc mắt chảy xuống. Trần Nam quỳ xuống như thể con thú bị thương đang rên rỉ lần cuối: “Nhưng nếu tôi đem trái tim cho cô ấy, cô cũng chỉ ghét bỏ nó có mùi tanh... Thẩm Thu... Thẩm Thu!!"
Anh ta khóc thảm thiết như một con ch.ó bị người ta vô tình vứt bỏ.
Ngày hôm sau, Trần Nam tỉnh dậy, dường như không nhớ gì về tối qua. Anh ta chào chúng tôi một cách lạnh lùng và lịch sự.
Tôi mở miệng cố gắng an ủi anh ta : "Đừng quá suy sụp tinh thần như vậy, nếu có chuyện gì anh có thể nói với chúng tôi. Sau này....cuộc sống của anh còn rất dài."
Anh ta nở một nụ cười kì lạ với tôi nói: "Tôi không có thời gian."