Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VIÊN KẸO NGỌT - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-30 22:38:04
Lượt xem: 1,573

Khi buổi tiệc kết thúc, trước khi em gái tôi kịp bước đến, Phúc Lễ đã đi tới trước mặt tôi: "Anh có vinh hạnh được đưa em về nhà không?"  

 

Tôi cười gật đầu trong ánh mắt oán hận của em gái tôi: "Được chứ."  

 

Gió đêm mát rượi, thổi qua mái tóc của tôi, khiến Phúc Lễ ngẩn ngơ.  

 

Anh mở cửa xe cho tôi lên.  

 

Tôi nhớ khi chúng tôi mới quen nhau, anh cũng từng giúp tôi mở cửa xe.  

 

Nhưng về sau, anh không bao giờ đi song song với tôi nữa, luôn đi trước, còn tôi phải chạy theo sau.  

 

Việc mở cửa xe cũng không còn nữa.  

 

Tôi ngồi vào xe, vẫy tay chào em gái đang đứng phía sau: "Về sớm đi, cẩn thận cảm lạnh, dù sao bụng của em cũng to hơn của chị."  

 

Phúc Lễ lặng lẽ nhìn tôi một cái.  

 

Khi xe đi được vài cây số, anh lại nhìn tôi: "Anh nhớ là trước đây, em rất phụ thuộc vào anh."  

 

Đúng vậy.  

 

Trước đây tôi là một tiểu thư nhà giàu, vụng về học làm cơm hộp trên mạng, mang đến công ty của Phúc Lễ để tặng anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng từ chối.  

 

Anh nói: "Anh không muốn thấy em ở nơi làm việc, em sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của anh."  

 

Nhưng sau này tính toán lại, đó là lúc em gái tôi đang mang thai.  

 

Mỗi tối em gái tôi đều ở nhà, vậy cô ta mang thai khi nào?  

 

Tôi liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Phúc Lễ.  

 

Vẫn sắc lạnh như ngày xưa khi anh từ chối tôi.  

 

Nhưng khi anh từ chối tôi, anh lại để em gái tôi mang thai trong môi trường làm việc của mình.  

 

Tôi mím môi cười: "Trước đây tôi không có chính kiến, nhưng sau này có một người đã dạy tôi cách độc lập và mạnh mẽ."  

 

Khi nhắc đến người đó, ngay cả khóe miệng tôi cũng cong lên đầy ngọt ngào.  

 

Nụ cười đó dường như đã làm tổn thương Phúc Lễ, anh đạp mạnh phanh xe, dừng lại và nhìn tôi trong bóng đêm: "Người đó chẳng phải là tội phạm sao? Tại sao khi nhắc đến anh ta, em lại vui như vậy?"  

 

Anh nhìn tôi dưới ánh đèn đường vàng vọt, thở dài: "Em có phải đang cố làm anh ghen không? Nếu là như vậy, em đã thành công rồi—"  

 

"Không phải." Tôi cắt lời anh.  

 

Tôi cười càng ngọt ngào hơn: "Anh ấy là người tốt nhất trên thế gian này. Anh sẽ không bao giờ hiểu được."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vien-keo-ngot/chuong-9.html.]

 

Tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính xe, đôi mắt cười cong cong, môi đỏ thắm mấp máy nói những lời ngọt ngào nhất, nhưng như những con d.a.o nhọn, đ.â.m thẳng vào tim Phúc Lễ: "Tôi yêu anh ấy."  

 

"Rất yêu, rất rất yêu."  

 

Trong xe im lặng như tờ.  

 

Thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ánh mắt Phúc Lễ tràn đầy đau khổ: "Đừng nói như vậy, Tiếu Tiếu, anh xin em."  

 

Anh xoa thái dương: "Anh nghe nói có một căn bệnh gọi là Stockholm, tức là con tin sẽ phát sinh tình cảm với kẻ bắt cóc, đó là bệnh lý không bình thường. Tiếu Tiếu, để anh đưa em đi khám nhé..."  

 

Anh giống như một người mất phương hướng, cố gắng tìm kiếm lý do, chứng minh rằng tôi không yêu Lục Triển, mà chỉ đang bệnh hoạn.  

 

Tôi vẫn mỉm cười, nhìn anh ta lảm nhảm, không phản bác, cũng không đồng tình.  

 

Vì tôi biết rõ trong lòng, sự bệnh hoạn thực sự là việc anh ngoại tình với em gái vợ chưa cưới của mình, rồi đẩy vị hôn thê vào họng s.ú.n.g đen ngòm.  

 

Sự bệnh hoạn thực sự là khi người cùng người vợ tần tảo vượt qua khó khăn, nhưng đến khi hưởng thụ thành quả thì lại dẫn con riêng về nhà, làm mẹ tôi tức chết.  

 

Còn bạc đãi đứa con mà bà để lại.  

 

Sự bệnh hoạn thực sự là khi em gái cướp mất tình yêu của người cha, vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn cướp luôn cả tình yêu của tôi.  

 

Bệnh hoạn là bọn họ, không phải tôi, cũng không phải Lục Triển.  

 

Nhưng tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn họ biểu diễn.  

 

Đợi khi tôi cảm thấy màn biểu diễn có thể kết thúc, tôi sẽ hủy diệt hoàn toàn cái sân khấu bệnh hoạn này.  

 

Phúc Lễ vẫn đang hỏi: "Anh đoán là em mang thai vì anh ta cưỡng ép, đúng không? Tiếu Tiếu, anh không để tâm chuyện này, nhưng anh luôn nghĩ, nếu lúc đó anh không bỏ rơi em..."  

 

Tôi cười khẽ, không còn hứng thú tranh luận.  

 

Anh ta sẽ không tin đâu.  

 

Còn nói về cưỡng ép, Lục Triển thực sự có ép buộc tôi.  

 

Nhưng là ép buộc tôi làm những điều khác.  

 

Những điều khiến tôi đau khổ vô cùng nhưng cũng trở nên mạnh mẽ hơn. 

 

Anh ấy ép tôi phải chấp nhận các bài huấn luyện của anh ấy.  

 

Anh nói rằng khi có một cơ thể mạnh mẽ, tinh thần cũng sẽ trở nên cứng cỏi theo.  

 

Anh ấy dạy tôi đấu võ, b.ắ.n súng, truy lùng và tránh bị truy lùng, thậm chí là săn bắn.  

Loading...