Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh! - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:26:25
Lượt xem: 246
Đó là một giấc ngủ dài và yên bình, vết thương trên cơ thể anh cũng đang dần hồi phục.
Anh mơ thấy mình hồi thiếu niên, còn non nớt như vậy, lại càng không muốn chăm sóc một đứa nhóc vị thành niên luôn lẽo đẽo bám theo. Cô bé Lý Tố Tố hồi đó vẫn còn là một đứa trẻ mũm mĩm và chậm chạp, đi theo anh từng bước một.
Có vẻ như chỉ cần chạy thêm vài bước nữa là cô sẽ bị bỏ lại phía sau rất xa.
Nhưng ngay khi anh vừa nảy ra ý tưởng này, một tiếng kêu dịu dàng vang lên từ phía sau anh, Lý Tố Tố vấp ngã, quỳ trên mặt đất, đôi mắt to tròn đầy nước mắt, lòng bàn tay lấm lem đất cát.
Phó Tử Ân muốn rời đi nhanh chóng, nhưng vô tình anh lại càng tiến gần hơn Tiểu Lý Tố Tố, cô bé đột nhiên lạnh lùng: "Tôi không muốn anh, tôi muốn Lương Yên."
Anh ấy giật mình tỉnh dậy.
Xung quanh anh đã lâu không còn hơi ấm, giống như Tiểu Lý Tố Tố trong giấc mộng ấy, giờ đây Lý Tố Tố không cần anh nữa.
Anh cười cay đắng, đứng dậy xỏ dép, nhưng ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, Lý Tố Tố dẫn theo một vị bác sĩ gia đình vừa đi vừa trò chuyện.
“Sốt cao, ừm, trên cơ thể có rất nhiều vết thương…”
Phó Tử Ân cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Khi Lý Tố Tố nhận ra anh đã tỉnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: "Bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi, để anh ấy tự nói với ông."
"Em đã giúp anh thay quần áo sao?" Phó Tử Ân ngoảnh mặt, chăm chú nhìn Lý Tố Tố.
Khuôn mặt sáng sủa của cô dần nhuộm một lớp đỏ mỏng, dáng vẻ ngại ngùng, cô nhanh chóng phản bác: "Sao có thể được? Dì quản gia đã thay đồ cho anh."
Phó Tử Ân gật đầu: “Được, lát nữa anh đi hỏi lại dì vậy, anh sẽ tăng lương cho dì ấy.”
Lý Tố Tố hừ lạnh một tiếng: "Anh còn có sức nói chuyện, xem ra anh đã hết sốt rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vao-vai-mot-nu-phu-doc-ac-toi-da-thuc-tinh/chuong-34.html.]
Bác sĩ đã rất xấu hổ trước cuộc cãi vã của họ, không thể không ngắt lời: "Anh Phó, để tôi xem thể trạng sức khoẻ giúp anh."
Hai người cuối cùng cũng kết thúc trạng thái hơn thua như hai đứa con nít, Lý Tố Tố nhìn thấy bác sĩ tới, quay người muốn rời đi.
Phó Tử Ân nắm lấy cổ tay cô.
"...Cẩn thận!" Lý Tố Tố tức giận nói khi cây kim gần như cong vẹo ngay lúc nó được cắm vào tay anh, "Đừng làm phiền bác sĩ. Nếu mũi chích bị lệch, anh sẽ không trừ lương của ông ấy chứ?"
Bác sĩ lau mồ hôi, sau khi treo bịch thuốc chống viêm để truyền cho Phó Tử Ân thì nhanh chóng rời khỏi nơi đúng sai này.
Không còn người ngoài, Phó Tử Ân càng vô lương tâm hơn, dựa vào sức mình để đi lấy nước, kéo Lý Tố Tố lại để cô ngồi vào lòng anh.
Lý Tố Tố mặt đỏ bừng, bồn chồn không yên, nhưng đã bị vòng tay ấy ôm chặt.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
“Anh buồn ngủ quá,” Phó Tử Ân tựa cằm vào hõm cổ cô, mệt mỏi nói: “Bảo bối, em đừng cử động.”
Giọng nói của anh ấy lúc nào cũng thật hay, trầm ấm và sâu lắng như thanh âm của một loại nhạc cụ tuyệt vời, trong tai Lý Tố Tố nổi lên một lớp da gà, cô gay gắt nói: “Dù sao, nếu kim đ.â.m ra ngoài, chính anh mới là người bị tổn thương.”
"Ừm, nó làm anh đau c.h.ế.t mất, anh đáng bị như vậy."
Nói đến đây, Lý Tố Tố lập tức ngồi thẳng dậy, quay mặt trừng mắt nhìn Phó Tử Ân: "Vết thương trên cơ thể anh bị sao vậy? Nó luôn bị kích ứng trong quá trình chữa lành nhiều lần, và giờ đã trở thành viêm."
Phó Tử Ân không biết phải giải thích thế nào về hành vi của mình trong khoảng thời gian vừa qua, nhưng anh đang rất xúc động.
Lý Tố Tố của anh, sau khi bị đối xử như vậy, phản ứng đầu tiên của cô lại là quan tâm những vết thương trên cơ thể anh.
Lý Tố Tố cảm thấy hơi thở ấm áp lướt qua sau tai, đôi môi mềm mại áp vào môi cô, vương vấn một bên khuôn mặt cô thật lâu.
"Để anh kể em nghe, rồi em có thể suy nghĩ lại xem liệu có nên tha thứ cho anh hay không?"