Tuyết Trọng Sơn - 2
Cập nhật lúc: 2025-01-19 15:41:17
Lượt xem: 910
Phải biết rằng Lâm Tư Hoàn là người nổi tiếng hay ghen tuông, đa nghi, tính tình cố chấp.
Nàng giống như mẫu thân của mình, chưa bao giờ cho rằng phu quân mình tìm hoa ghẹo nguyệt là sai, chỉ luôn xem những nữ tử thanh lâu là hồ ly tinh chuyên quyến rũ nam nhân, là đám hạ tiện.
Bề ngoài nàng trông dịu dàng hòa nhã, nhưng nếu thực sự đồng ý với nàng, sau này nhất định sẽ bị nàng báo thù.
Suy nghĩ kỹ càng, ta quyết định cùng Thúy Hồ bỏ trốn.
Không ngờ Thúy Hồ ngoài mặt đồng ý, nhưng nhân lúc ta không đề phòng, lại dùng gậy gỗ đánh ngất ta, còn rạch nát mặt ta.
"Mặt mũi thấp kém như vậy mà lại thích giả vờ cao thượng."
"Ngươi muốn lừa ta trốn khỏi phủ, sống cuộc đời ăn cháo nuốt rau cùng ngươi? Đừng trách ta không nghĩ đến tình nghĩa trước kia!"
Đến khi ta tỉnh lại, phát hiện bản thân quần áo xộc xệch, nằm trên giường Tiêu Kinh Dự.
Hắn đôi mắt đỏ ngầu, bóp cổ ta, giận dữ quát lớn:
"Kẻ xấu xí như ngươi, lại dám tính kế bản vương?"
Ta quỳ xuống đất, giải thích toàn bộ sự tình, cầu xin hắn tha cho ta một con đường sống, để ta đến am ni cô làm ni cô.
Ta thề sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài.
Không ngờ, Lâm Tư Hoàn lại dẫn theo một nhóm gia nhân xông vào, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.
Nàng bụm miệng khóc nấc lên:
"Tuyết Trọng, nếu tỷ biết muội ngưỡng mộ Vương gia, tỷ nhất định sẽ bẩm báo để Vương gia đưa muội vào phủ làm quý thiếp."
"Muội hà tất phải làm ra chuyện hèn hạ thế này? Để người ngoài nghe được sẽ nói phủ Thượng thư chúng ta không biết dạy dỗ nhi nữ, phụ mẫu sẽ mất hết mặt mũi vì muội."
Thúy Hồ đứng một bên, đỡ lấy nàng, giả vờ an ủi.
Ta bị Tiêu Kinh Dự thô bạo kéo ra khỏi phòng, thân thể không mảnh vải che thân, bị ném xuống nền tuyết lạnh giá.
Cả người chi chít vết bầm tím, lộ ra trước mặt mọi người, trở thành bằng chứng sống động cho việc ta tự mình hạ tiện.
Lời đồn về việc thứ nữ của phủ Thượng thư hạ thuốc trèo lên giường tỷ phu khi chính thê đang mang thai lan truyền khắp Thượng Kinh.
Lâm Tư Hoàn ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, nhận được sự cảm thông của tất cả mọi người.
Thúy Hồ thừa cơ hiến kế với Bình Nam Vương:
"Vương gia, nếu ngài muốn lấy lại lòng của Vương phi, tại sao không nghiêm trị Nhị tiểu thư?"
"Ngài phạt càng nặng, Vương phi càng thấy rõ tấm chân tình của ngài dành cho nàng ấy."
Thế là ta bị bẻ gãy tứ chi một cách sống sờ sờ.
Để ngăn ta tiết lộ sự thật, bọn họ còn cắt lưỡi ta, rồi ném ta vào trại lưu dân.
Đám người đói khát ùa vào, từng bước từng bước xé xác ta ra mà ăn.
Những lưỡi dao, từng nhát, từng nhát, cắt lên cơ thể ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
03
Ta nằm giữa bãi tha ma, toàn thân không còn lấy một chỗ lành lặn, trước n.g.ự.c chỉ còn lại hai lỗ m.á.u trống rỗng.
Gắng sức mở to mắt, ta nhìn về phía xa, nơi Tiêu Kinh Dự và Lâm Tư Hoàn đang đứng.
"Hạng thứ nữ như ngươi lại dám quyến rũ ta khi tỷ tỷ ngươi đang mang thai, kết cục thế này là do ngươi tự chuốc lấy!"
"Những cảnh tượng ghê tởm như vậy, đừng để bẩn mắt Hoàn nhi."
Tiêu Kinh Dự đưa tay che mắt tỷ tỷ, dùng áo choàng lớn quấn nàng vào lòng, chắn đi cơn gió lạnh buốt xương.
Lâm Tư Hoàn giơ tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn một cái, dịu dàng trách móc:
"Khi cùng nàng ta hoan hảo, trong đầu chàng nghĩ đến ta hay là nàng?"
Tiêu Kinh Dự lập tức thề thốt:
"Trong lòng ta chỉ có mình nàng, điều này nàng còn chưa rõ sao? Nếu nàng không tin, trời cao cứ đánh ta năm lần bảy lượt!"
"Tạm thời tin chàng lần này."
Lâm Tư Hoàn làm bộ tức giận, bĩu môi:
"Hừ, nếu còn lần sau, ta sẽ dẫn theo con cải giá, để nhi tử của chàng gọi người khác là cha!"
Tiêu Kinh Dự nâng cằm nàng lên, như trừng phạt, áp môi hôn lấy nàng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Đồ không có lương tâm, chờ về rồi ta sẽ tính sổ với nàng."
Khắp kinh thành đều truyền rằng Bình Nam Vương yêu vợ như mạng, chung thủy trước sau.
Hai người họ giẫm lên xương m.á.u của ta để tô điểm cho mối tình oái ăm, đáng khinh của mình.
Còn Thúy Hồ, nhờ đ.â.m sau lưng ta mà chiếm được lòng tin của Lâm Tư Hoàn, được gả cho ám vệ của Tiêu Kinh Dự làm thê tử.
Kiếp này ta sống lại, việc đầu tiên là g.i.ế.c con sói trắng mắt nuôi không thuần ấy.
04
Vừa mới đá t.h.i t.h.ể Thúy Hồ xuống gầm giường, Lâm Tư Hoàn đã dẫn theo một đám nha hoàn và bà tử xông vào ầm ầm.
"Phòng của muội sao lại có mùi hôi thối thế này?"
Lâm Tư Hoàn nhăn mặt ghê tởm, ra lệnh cho người hầu:
"Mau đem lò hương trong phòng ta qua đây để Nhị tiểu thư dùng, đừng để người ngoài bảo phủ Thượng thư khắc nghiệt với thứ nữ, để nàng ở nơi hôi hám như ổ chuột chết."
Ta không giải thích, chỉ đứng trong bóng tối, lạnh lùng nhìn đám nha hoàn cười nhạo đầy chế giễu trên mặt.
Mùi m.á.u tanh nồng đương nhiên cần dùng hương liệu khác để che đi.
Chuồng ngựa ở gần viện của ta nhất, chẳng qua là tiện tay lấy chút rơm thôi.
Cánh cửa lớn vừa đóng lại, Lâm Tư Hoàn đã rót đầy rượu mang đến.