TƯỞNG MẪN - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2025-02-04 20:58:59
Lượt xem: 1,304
Tôi đung đưa mấy viên kẹo trong tay.
Tự giễu cười.
Tôi và Trần Tùng ở bên nhau bao nhiêu năm.
Ngoại trừ ngày kết hôn, anh ta mua mấy lạng kẹo đãi khách.
Trong nhà không còn thấy bóng dáng của kẹo nữa.
Chứ đừng nói đến kẹo sữa Đại Bạch Thố.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Anh thường nói: "Thứ đó vừa không no bụng, vừa đắt lòi, thà mua một cân thịt lợn ăn còn hơn!"
Nhưng, chỉ riêng số kẹo mà hôm nay Triệu Giai phát ra, đã gần bằng mấy cân thịt lợn rồi.
Tôi cụp mắt xuống, nhét kẹo lại vào túi của cô ta:
"Tôi không thích ăn kẹo."
"Nhưng mà, đây đúng là đồ tốt đấy! Số kẹo hôm nay chắc đổi được mấy cân thịt lợn nhỉ?"
Tôi nghiêng đầu nhìn Trần Tùng.
Trần Tùng hơi sững sờ, dường như cũng nhớ lại chuyện cũ.
Sau khi chạm phải ánh mắt của tôi, anh chột dạ quay đầu đi chỗ khác.
Chỉ là bàn tay đang nắm chặt túi kẹo của anh, gân xanh nổi lên, đã bán đứng cảm xúc của anh ta hoàn toàn.
7.
Tống Thanh Thanh bĩu môi, đứng bên cạnh cười lạnh:
"Ai thèm mấy viên kẹo chứ, bày đặt làm quá, không biết còn tưởng hai người hôm nay kết hôn phát kẹo cưới đấy!"
"Biết người ta có vợ rồi. Còn mặt dày mày dạn xông tới, có hèn hạ không?"
Nụ cười trên mặt Triệu Giai không thể duy trì được nữa.
Cô ta đỏ hoe mắt, sụt sịt mũi.
Vẻ mặt tủi thân nhìn Trần Tùng.
Trần Tùng đột ngột quay đầu lại, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Anh hung dữ quát Tống Thanh Thanh:
"Tống Thanh Thanh, cô đang nói linh tinh gì vậy?"
Tôi cau mày, bước lên chắn trước mặt Tống Thanh Thanh.
Không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Trần Tùng.
Anh ta liếc tôi một cái.
Ấp úng ngậm miệng lại.
Thấy tôi không có dấu hiệu nổi giận, anh ta sờ sờ mũi, lại có chút chột dạ giải thích:
"Triệu Giai cô ấy ngày đầu tiên đi làm, trong xưởng không có một người quen nào."
"Anh.. anh chỉ là đến giúp cô ấy chào hỏi một tiếng."
Tôi nhướng mày, cong khóe môi, ngắt lời anh: "Kẹo này là anh mua?"
Anh ta đứng sững tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp.
Một lúc lâu sau mới ậm ừ: "… Cũng…cũng không đáng mấy đồng."
Tôi gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Phải rồi.
Một nửa tiền lương nói cho là cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Cho một phát suốt 8 năm.
Chút kẹo này có đáng là gì.
Nhưng mà bây giờ, chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi nữa.
Như lời anh ta nói, đây là tiền của anh ta, anh ta muốn tiêu thế nào thì tiêu.
Tôi kéo tay Tống Thanh Thanh, quay người rời đi.
Còn hai người họ tiếp tục phát kẹo cưới, hay cầu xin người ta chiếu cố, không liên quan gì đến tôi nữa.
Nguyện vọng hiện tại của tôi là danh sách chuyển sang công nhân chính thức có thể công bố càng sớm càng tốt.
Như vậy, tôi mới có thể sớm cắt đứt quan hệ với bãi cớt này.
【Tưởng Mẫn, còn chưa đầy một tháng nữa, em sẽ có được tự do vô thượng.】
Phía sau.
Giọng nói của Triệu Giai vẫn giả tạo như vậy.
Nhưng , hôm nay sự oán hận và tức giận trong giọng nói, có muốn giấu cũng không giấu được:
"Tống Thanh Thanh quá đáng lắm! Không hiểu sao xưởng lại tuyển loại người này vào."
"… Trần Tùng, rốt cuộc anh có nghe em nói gì không, mắt anh đang nhìn đi đâu vậy?"
8.
Sau ngày hôm đó.
Trần Tùng dường như biến thành một người khác.
Anh ta dường như đột nhiên nhớ ra tôi mới là vợ mình.
Có hôm tan làm, anh ta thậm chí còn mang về cho tôi một túi kẹo trái cây lớn.
Hơn nữa còn trực tiếp đặt lên tủ đầu giường của tôi.
Trong căn phòng, nơi bắt mắt, dễ nhìn thấy nhất có một túi kẹo thật to.
Tôi liếc nhìn một cái.
So với cái hôm của Triệu Giai, chỉ có hơn chứ không kém.
Tối đến, trước khi tắt đèn, anh ta nhìn túi kẹo vẫn còn nguyên vẹn.
Anh ta do dự một hồi, khẽ nói:
"Sao em không ăn kẹo? Anh đặc biệt mua cho em đấy."
Anh ta lại có chút phấn khích, nghiêng người lại gần:
"Em xem em thích loại nào, sau này anh sẽ chuyên mua loại đó."
Tôi cuộn chặt chăn, tránh né anh ta.
Nói một câu ậm ừ cho có lệ: "Em không ăn kẹo, sợ sâu răng."
"Triệu Giai cô ấy..."
Anh ta còn muốn nói gì đó.
Ngoài cửa đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa.
"Trần Tùng, em muốn đi vệ sinh, anh đi cùng em một chuyến đến nhà vệ sinh công cộng được không?"
Trần Tùng cứng đờ người.
Khó chịu đáp lại một câu: "Đợi đã!"