Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tự do tự tại - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-07 08:23:19
Lượt xem: 1,402

Lục Bộc Linh lại tựa hồ không hề phát hiện ra, vẫn như trước thanh điệu chậm rãi: “Nghe nói Tống đại nhân là một bậc thầy về thư pháp và hội họa, không biết có thể lấy một bức tranh để ta thưởng thức không?”

 

Dứt lời, ánh mắt Lục Bộc Linh không hề che giấu nhìn ta. Đôi mắt hắc thạch kia, dưới ánh mặt trời, như đang cười mà như không cười, tràn đầy thâm ý.

 

 Ta từ từ cúi đầu và chào ôn hòa hành lễ: “Vi thần bút mực chẳng qua là những thứ tầm thường để g.i.ế.t thời gian trong lúc rảnh rỗi, rất khó để tao nhã. Điện hạ tặng tinh thiết, được tôi luyện bằng lửa dữ dội, rèn như thép, thật là hiếm thấy; đan thanh thực sự chỉ là hạt bụi thôi.”

 

Thiên hạ đều biết, tinh thiết là trọng khí của quốc gia, thậm chí ở một mức độ nào đó mà nói, nó cũng đại diện cho quân nhu. Vị Thái tử Nam quốc này tặng lễ vật, không chỉ với tư cách là bạn làm ăn, mà còn là thể hiện quốc lực.

 

 Bị ta khéo léo cự tuyệt, Lục Bộc Linh lại chỉ cười nhạt: “Tống đại nhân, quả nhiên danh bất hư truyền.”

 

Giờ phút này, cho dù không cần ngẩng đầu, ta đều cảm giác được chỗ cao kia của đại điện, tầm mắt lạnh như băng âm u.

 

Quả nhiên, ta hơi quay đầu, triều thần còn lại đều lộ ra nụ cười hắc ám, đại khái cảm thấy, ta không chỉ có hồ mị thánh thượng, hiện tại ngay cả Nam quốc thái tử ta cũng không buông tha.

 

Chỉ có Vũ Thiên Thành, ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lẽo...

 

8

 

“Nam quốc cách kinh thành chúng ta vạn dặm, Thái tử điện hạ lại nghe nói qua Tống đại nhân?”

 

Hai tròng mắt u buồn bực của Vũ Thiên Thành gắt gao nhìn chằm chằm Lục Bộc Linh, mỗi lời nói đều hàm chứa sát khí.

 

Lục Bộc Linh nghe vậy, khóe môi cong lên, bất động như gió: “Tống đại nhân vinh nhục không sợ, như ngọc như tùng. Đích xác xứng đáng với phong phạm của Tống gia.”

 

Nghe điều này, đầu ngón tay ta siết chặt.

 

Sau khi Vũ Thiên Thành đăng cơ, đích xác thực hiện lời hứa, tu bia lập truyền cho Tống Thanh Dật, người thà “làm ngọc vỡ còn hơn là ngói lành”, làm rạng danh Tống gia ta.

 

Mà “Vinh nhục không sợ, như ngọc như tùng”, tám chữ này, chính là Tống gia tổ huấn trong sách.

 

Lại nói tiếp, chính là bởi vì Vũ Thiên Thành, những lời này mới truyền khắp thiên hạ.

 

Nghe Lục Bộc Linh trả lời như vậy, biểu tình của các triều thần hai nước đều khôi phục tự nhiên, thậm chí còn thân thiện khen ngợi lẫn nhau.

 

 Vừa rồi trên đại điện, bầu không khí ý vị không rõ kia giống như sương mù, trong nháy mắt tiêu tán.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Vũ Thiên Thành không biểu lộ cảm xúc nào, nhìn ta thật sâu một cái, lễ bộ an bài dạ tiệc, nhất định phải chiêu đãi sứ đoàn Nam quốc cùng Thái tử điện hạ, khiến họ cảm thấy như ở nhà.

 

Chỉ trong một câu nói, bầu không khí trong đường đã khôi phục lại đầy hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-do-tu-tai/4.html.]

 

Ta nhướng mày, có chút nghi ngờ. Vị thái tử Nam quốc này nói chuyện thật thật giả giả, ứng biến cực nhanh, làm cho ta không tìm ra hư thực.

 

Cảm giác không hiện thực này thực sự có chút nguy hiểm. Nhưng mà, Lục Bộc Linh tựa hồ cảm giác được ánh mắt của ta, đột nhiên mở miệng: “Tống đại nhân vừa không muốn cắt tranh Đan Thanh, không biết ngài có nguyện ý coi trọng thể diện, tháp tùng ta thưởng thức quý triều không?”

 

Lẽ ra quan lại của Lễ bộ phải tháp tùng các vị khách quý từ các triều đình khác đến thăm kinh đô, nhưng khi chính hắn đề nghị thì ta không thể cự tuyệt.

 

Quả nhiên, ngồi trên long tọa trên cao Vũ Thiên Thành nở nụ cười, ánh mắt đen nhánh: “Có gì không thể? Tống Thanh Vân, ngươi cùng Nam quốc thái tử đi dạo kinh thành.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn Vũ Thiên Thành, một lúc lâu sau, nhẹ nhàng cười: “Thần lĩnh chỉ.”

 

Trong ánh mắt thần sắc khác nhau của đám triều thần, ta cùng Lục Bộc Linh bước ra khỏi đại điện, đi ra khỏi hoàng thành, hướng kinh thành sầm uất mà đi ...

 

9

 

 Kinh thành phồn hoa, quán trà, trà xã xếp hàng, gia vị châu báu bày đầy cửa hàng, ánh mặt trời lặn, đẹp vô cùng.

 

Người của sứ đoàn cũng không có đuổi theo, hành trình này chỉ có hai người, ta và Lục Bộc Linh. Đương nhiên, xa xa đều có Cẩm Y Vệ đi theo để bảo bệ.

 

Theo lý mà nói, người này tính tình khó lường, hai chúng ta lần đầu tiên ở một mình hẳn là không quen. Nhưng ra khỏi hoàng cung, Lục Bộc Linh không nói thêm một lời nào nữa. Bất cứ nơi nào ta đưa hắn đi, hắn đều đi theo.

 

Nhưng không thể không nói, cho dù cả thành phồn hoa rực rỡ, rơi vào trước mặt hắn, lại không có vẻ bắt mắt như vậy, ngược lại làm cho hắn tựa hồ tùy ý phiêu dật, nhàn nhã sải bước.

 

Thẳng đến khi mặt trăng lên khỏi ngọn cây, hắn bỗng nhiên chỉ vào một quán ăn bên bờ sông:

 

“Thời gian không sớm, ta mời Tống đại nhân dùng một bữa cơm tối, coi như là cảm tạ ngươi cùng ta đi dạo thật lâu, được không?”

 

Ta liếc mắt nhìn sắc trời, đáp lại một cách lịch sự.

 

Vừa mới vào quán ăn, tiểu nhị ân cần bưng hai chén rượu tới: “Hai vị khách quý, nếm thử Nữ Nhi Hồng của chúng tôi. Khuê nữ Đông gia nhà ta hôm nay xuất giá, chuẩn bị rượu mỏng, vì mỗi quý khách đều tặng một chén, dính khí vui, mong quý khách chớ ghét bỏ.”

 

 

“Nữ Nhi Hồng?”

 

Lục Bộc Linh hiếm khi lộ ra thần sắc có hứng thú.

 

Tiểu nhị thấy hắn không giống người Đại Vũ, nhiệt tình giải thích: “Khách quý là người từ nơi khác, có điều không biết, mỗi nhà chúng ta nếu có nữ nhi, nhất định khi nữ nhi còn nhỏ, đều phải chôn vài hũ nữ nhi hồng dưới gốc cây cổ thụ ở hậu viện.

 

 Một người cha yêu thương nữ nhi của mình, khi không có việc gì làm liền đến bên cạnh cây cổ thụ giẫm mấy cước trong lòng mới yên tâm. Đợi đến khi nữ nhi xuất giá, đào bùn đất, lấy ra vò rượu, ngụ ý nữ nhi sung túc, tương lai suôn sẻ.

Loading...