Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Thời Mạt Thế, Vả Mặt Tra Nam Cặn Bã - Chương 7-8

Cập nhật lúc: 2024-07-14 19:08:03
Lượt xem: 2,351

7

 

Sau ngày hôm đó, virus zombie bùng phát triệt để, tin tức mỗi ngày đều là các loại bản tin.

Quốc gia kêu gọi toàn bộ người dân ở nhà, tự bảo vệ bản thân, đồng thời nhanh chóng nghiên cứu virus.

Nhưng tôi biết sự yên bình trước mắt này không duy trì được bao lâu.

Nhiều nhất là một tuần, zombie sẽ tràn ngập khắp thành phố.

Kiếp trước bởi vì vật tư trong biệt thự có hạn, lại có thêm hai cái miệng ăn.

Để tiết kiệm lương thực, Hứa Đông đã hãm hại cả nhà tôi.

Chúng tôi chỉ sống được một tháng.

Lần này, tôi rất muốn xem Hứa Đông và Từ Tịnh có thể sống được bao lâu!?

Giai đoạn đầu của mạt thế vẫn chưa bị cắt mạng, mỗi ngày tôi đều mở camera giám sát của biệt thự Bắc Thành ra xem Hứa Đông đến chưa.

Ngày thứ bảy của mạt thế, zombie hoành hành, trật tự xã hội hoàn toàn sụp đổ!

Giết chóc, cướp bóc có thể thấy ở khắp mọi nơi.

Con người vì muốn sống sót, đã sớm không còn quan tâm đến quá nhiều thứ nữa!

Ngày thứ mười của mạt thế, Hứa Đông dẫn theo Từ Tịnh xuất hiện trong vườn hoa của biệt thự Bắc Thành.

Quần áo trên người bọn họ rách rưới, trên mặt còn dính vết bẩn. Xem ra những ngày này bọn họ sống không được tốt cho lắm.

Biệt thự Bắc Thành cách trung tâm thành phố rất gần, vài tòa nhà đã trở thành xác sống lang thang quanh khu vực.

Mỗi ngôi nhà đều khép kín cửa chính, rèm cửa cũng kéo xuống, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong có người hay không.

Hứa Đông và Từ Tịnh chần chừ đứng mãi ở cửa, cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho tôi.

"Alô! Bảo bối, ann đang ở trước cửa nhà em đây, mau mở cửa cho anh!"

Tôi giả vờ ngạc nhiên.

"Bảo bối, bố mẹ em nói ngoài kia nguy hiểm không cho em mở cửa, em sẽ nói cho anh mật khẩu, anh lén vào nhé!"

Tôi nói mật khẩu cho Hứa Đông, nhìn anh ta phấn khởi mở cửa.

Cửa mở ra, thùng lớn chứa m.á.u lợn đã thối mùi trên khung cửa đã đổ xuống làm cho anh ta ướt sũng. Cùng với tiếng hét lớn của Từ Tịnh, Hứa Đông lại đạp vào những viên bi thủy tinh tôi rải trên sàn, ngã sấp mặt xuống đất. Liền sau đó là những tiếng kêu như g.i.ế.c lợn trên camera.

Quên mất nói, ngoài những viên bi lăn, trên sàn còn có hàng ngàn chiếc đinh ba tôi mới rải.

Cảm giác bị đinh ba đ.â.m khắp cơ thể chắc chắn rất thích đấy!

Hành động của họ đã làm kích động những zombie xung quanh, chúng phát hiện mồi và tiến về phía nhà tôi với tiếng kêu "hehe".

Từ Tịnh không quan tâm đến Hứa Đông nằm ở ngoài, một cái đá đã đẩy anh ta vào trong và ngay lập tức đóng cửa lại.

Những zombie bị bỏ lại bên ngoài không cam chịu cào cấu ngoài cửa lớn.

Khi đảm bảo chúng không thể vào được, Từ Tịnh mới giúp Hứa Đông đứng dậy, cố chịu mùi hôi thối trên người anh và giúp anh ta rút những viên đinh ba ra khỏi cơ thể.

Thật vô ích nếu như tôi đã đặc biệt chuẩn bị những thứ này sẵn khi rời khỏi biệt thự Bắc Thành, Hứa Đông cuối cùng cũng đã đến!

Nghe Hứa Đông thét gào, tôi vui mừng ăn thêm hai tô cơm.

 

8

 

Sau khi ăn xong cơm, tôi nhanh chóng chạy về phòng, tiếp tục theo dõi màn trình diễn của họ.

Chưa đầy nửa giờ, họ đã lật tung căn biệt thự. Nhưng đáng tiếc là họ sẽ phải thất vọng. Trước khi đi, tôi đã đặc biệt nhắn với dì Trần mang hết đồ ăn đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-thoi-mat-the-va-mat-tra-nam-can-ba/chuong-7-8.html.]

Dù không mang đi được, tôi cũng không thể để lại trong nhà.

Quả thực, khi tôi mới mở camera giám sát thì thấy Hứa Đông và Từ Tịnh đang lục tung căn nhà. Họ đập ghế sofa, rồi ngồi sụp trong phòng khách vởi vẻ mặt dại khờ và giận dữ.

Ngẩng đầu lên, Hứa Đông nhìn thấy đèn đỏ của camera sáng lên, anh ta nhìn chằm chằm vào nó như nhận ra một điều gì đột nhiên.

"Thương Thanh Thanh! Là cô à! Cô cố ý làm vậy đúng không?

"Con chó! Muốn phá hoại tôi đúng không!"

Anh ta nói xong, sau đó bất ngờ bật khóc.

"Thanh Thanh là anh sai rồi! Anh không nên ra ngoài chơi, anh nên ở bệnh viện, ở bên cạnh em! Thanh Thanh, cứu anh, cầu xin em hãy cứu anh!”

"Anh đói hai ngày rồi! Thanh Thanh em có thể nghe được đúng không?

"Anh xin em, nói cho anh biết chỗ nào có đồ ăn, được không?"

Từ Tịnh nghe anh ta nói cũng bất ngờ nhìn nhận ra, và cùng anh ta quỳ xuống cầu xin.

"Thanh Thanh! Cứu chúng tôi! Tôi xin cô cứu chúng tôi!"

Tôi mở loa ngoài camera, nhẹ nhàng nói:

"Trong biệt thự có đồ ăn đấy, nhưng tôi không muốn cho hai người đấy!"

Hứa Đông suýt nữa là muốn chửi tôi nhưng lại ngừng lại.

"Em có yêu cầu gì không?"

Ha, đầu óc anh ta vận hành khá nhanh, không ngạc nhiên gì anh ta đã thoát khỏi sân bay. Tôi cười khinh bỉ nhìn vào màn hình và cười:

"Em thích nói chuyện với người thông minh như anh, đầu tiên anh đánh từ Từ Tịnh mười cái tát cho em, nghe thấy tiếng vang, em sẽ nói cho anh biết đồ ăn đang ở đâu!"

Tôi muốn xem anh có dám hay không làm cho người yêu bé nhỏ của mình phải đau!

Hứa Đông chưa kịp hành động, Từ Tịnh đã lùi lại hai bước và la lớn:

"Hứa Đông, anh dám!

"Chúng tôi không cần sự thương hại từ cô, Thanh Thanh! Chúng tôi đi ra ngoài, bên ngoài chắc chắn sẽ tìm thấy đồ ăn!"

Nếu bên ngoài có thể tìm thấy đồ ăn, họ làm gì mà lại đến đây!

Hứa Đông nếu không phải lo lắng về hình ảnh tôi, sợ là đã bỏ tôi vào tình thế hoàn toàn đầu cơ tiến đi. Nhưng đáng tiếc là Từ Tịnh lại không hiểu Hứa Đông.

Người đàn ông này không yêu ai, mà chỉ yêu mình anh ấy!

Mặc dù Hứa Đông thân thể bây giờ cũng không tốt lắm, nhưng anh ta lại đang có trí tuệ và sức mạnh vượt trội. Anh ta dễ dàng bắt lấy Từ Tịnh, nâng tay lên cầm lấy tóc cô ta.

"Pa! Pa! Pa! -"

Sau mười cái tát, khuôn mặt của Từ Tịnh đã méo mó không thành hình dạng. Hứa Đông chạy vội về phía camera và nói:

"Thanh Thanh, anh đã làm những gì em yêu cầu rồi, mau nói cho anh, đồ ăn ở đâu?"

Từ Tịnh bên cạnh đã không còn nghẹn ngào nhấc máy nhìn Hứa Đông với ánh mắt toàn cảm thương.

Tôi cười nhẹ một tiếng.

"Thấy bức họa gia đình đầy đủ của em và ba mẹ em treo ở phòng khách chưa?

"Anh đi đến, quỳ xuống chín lần trước bức ảnh, em mới nói cho anh biết."

Tôi nói điều đó rất nhẹ nhàng nhưng Hứa Đông lại rất giận dữ.

Nhưng sự sỉ nhục này không là gì đối với những người đang tuyệt vọng nhưng lại muốn sống.

Anh ta đi đến gần bức ảnh, quỳ xuống và nghiến răng nói:

“Bây giờ em đã hài lòng chưa?”

Tôi nhìn vào màn hình cười lớn.

Nhớ lại việc anh ta tàn nhẫn đẩy gia đình tôi cho lũ zombie, sự tra tấn của tôi đối với anh ta mới chỉ là bắt đầu.

Loading...