Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Ta Trở Thành Trưởng Tẩu Của Tiền Phu Quân - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:59:56
Lượt xem: 156

 

Chưa dứt lời, mũi kiếm nhuốm m.á.u đã kề sát cổ họng Việt Lâm. 

 

“A huynh...” 

 

“Ta bảo ngươi nói lại lần nữa!” 

 

Cơn giận dữ như trào ra từ miệng Việt Tranh, không chỉ Việt Lâm, ngay cả ta cũng sững người tại chỗ. 

 

“A huynh, ta là thân đệ của huynh, nàng chẳng qua chỉ là người huynh quen khi học võ...” 

 

“Chính vì ngươi là đệ đệ của ta, nên ta hiểu ngươi.” 

 

Việt Tranh ngẩng đầu, trong mắt ẩn hiện ánh đỏ: 

 

“Ta biết ngươi thích Tân Như Hiên, điều này từ những lá thư phụ mẫu viết cho ta khi ta đi học võ ta đã mơ hồ đoán ra.” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ngươi và ta là huynh đệ, lẽ ra ngươi phải hiểu tình cảm ta dành cho Lăng An.” 

 

Cảnh tượng này khiến ta bất giác nhớ lại năm đầu tiên ta gả vào Việt phủ. 

 

Quản gia từng hầu hạ phụ mẫu Việt Tranh đã khuyên ta từ bỏ. 

 

Ông nói, nam nhân nhà họ Việt, ai cũng si tình. 

 

Việt Lâm là vậy, Việt Tranh càng là vậy. 

 

“Nếu không phải ta vì lâu không nhận được thư báo bình an của Lăng An mà đến kiểm tra, e rằng ngày nàng và ngươi bị phơi thây nơi hoang dã, ta còn không biết tìm xác các ngươi ở đâu.  Ngươi cho rằng chuyện này là do Lăng An cố tình sắp đặt để vu oan Tân Như Hiên sao?” 

 

Việt Tranh rời kiếm đi, thở dài bất lực. 

 

“Kẻ Hung Nô bị bắt sống đã cắn lưỡi tự tử ngay sau khi bị Tân Hải Thành thẩm vấn.  Ta không muốn chia rẽ các ngươi.  Nhưng nếu Tân gia thực sự cấu kết với Hung Nô, làm hại dân chúng, xâm chiếm đất đai, thì ta và hàng vạn chiến sĩ ở biên cương tuyệt đối không tha thứ.” 

 

Y đặt tay lên vai Việt Lâm: 

 

“Ta không cấm ngươi yêu ai, nhưng ta không muốn ngươi bị lợi dụng.  Lần này, rõ ràng nàng ta cũng chẳng muốn ngươi sống sót.” 

 

Bàn tay siết chặt của Việt Lâm từ từ buông lỏng, vô lực thả xuống hai bên. 

 

Một lúc sau, hắn chỉ lặng lẽ gật đầu về phía bóng lưng của Việt Tranh. 

 

Ta thấy hắn như đang tự thừa nhận với chính mình. 

 

Dẫu hắn còn bao nhiêu thiên vị dành cho Tân Như Hiên, sự thật vẫn rành rành trước mắt – từ đầu đến cuối, nàng ta chỉ lợi dụng hắn mà thôi. 

 

Gương mặt Việt Tranh bên cạnh cũng chẳng khá hơn. 

 

Y kiểm tra từng t.h.i t.h.ể trên mặt đất, vẻ mặt trầm mặc. 

 

Trên đường về, Việt Tranh cố tình tránh mặt ta. 

 

Y ngồi bên ngoài đánh xe, để ta và Việt Lâm ở lại trong xe. 

 

Thậm chí, y không muốn nhìn vào mắt ta. 

 

Đây cũng chính là lý do vì sao ta không muốn Việt Tranh biết những gì đã xảy ra giữa ta và Việt Lâm ở kiếp trước. 

 

Ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của y, càng không muốn chuyện đó trở thành rào cản giữa chúng ta. 

 

Ta vén rèm, ra ngoài ngồi. 

 

Chưa kịp ngồi vững, đã nghe y lên tiếng: 

 

“Bên ngoài gió lớn, sao không ngồi yên ở trong xe?” 

 

“Vì chàng cứ mãi tránh mặt ta.  Việt Tranh, chàng dám nhìn ta không?” 

 

Ta không nhịn được, đưa tay ép y quay mặt lại. 

 

Khóe mắt y ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt, hòa cùng ánh tà dương, khiến người ta không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là sắc trời. 

 

“Ta chỉ...” 

 

Y nắm lấy tay ta, ngón tay khẽ run muốn siết chặt, nhưng rồi lại thả lỏng, cúi đầu, ánh mắt tối tăm. 

 

“Ta chỉ cảm thấy mình không xứng đứng trước mặt nàng.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-ta-tro-thanh-truong-tau-cua-tien-phu-quan/phan-6.html.]

 

Y quay đi, như sợ ta nhìn thấy nước mắt y rơi. 

 

“Lá thư ta viết lúc đó, chẳng qua là vì lo rằng nếu chẳng may ta gặp bất trắc trên chiến trường, ngay cả cơ hội nói lời cuối cùng với nàng cũng không có.  Ta không muốn nàng vì ta mà bỏ lỡ cả đời.” 

 

“Ta đã viết rằng, nếu ta thật sự mất mạng, nàng phải quên ta, đi tìm một mối nhân duyên tốt hơn.  Ta chỉ nhờ nàng chăm sóc Việt phủ là để lúc Việt phủ gặp nạn, nàng có thể giúp một tay.  Không ngờ lời đó lại khiến nàng phải giam mình trong nội viện của Việt phủ suốt nửa đời.” 

 

Nước mắt rơi lã chã, y giấu mặt trong lòng bàn tay, tay còn lại thì đ.ấ.m mạnh vào đùi mình. 

 

“Việt Tranh!” 

 

Ta vội ngăn y lại: 

 

“Không phải như vậy. Tất cả là ta tự nguyện.” 

 

Việc để Việt phủ bị Tân gia thao túng chắc chắn không phải điều mà Việt Tranh muốn nhìn thấy. 

 

“Chàng không cần phải tự trách.  Hơn nữa, chàng có biết không, ta gả vào Việt phủ, một là để ngăn Tân Như Hiên làm càn, hai là để khỏi bị phụ mẫu ép hôn, đúng là một công đôi việc.” 

 

Cánh mũi cay xè, nước mắt tuôn như mưa. 

 

“Đúng là ngốc.” 

 

Việt Tranh cẩn thận lau nước mắt cho ta: 

 

“Khóc đến thế này, còn phải cố mỉm cười an ủi ta.” 

 

Y bất lực lắc đầu: 

 

“Kiếp trước là ta phụ nàng.  Kiếp này, ta còn chưa hay biết gì, lại khiến nàng phải mạo hiểm đến biên cương cứu ta.  Ta nợ nàng quá nhiều...” 

 

“Giữa ta và chàng, cần gì tính toán ai nợ ai?  Những gì chàng làm vì ta, ta đều biết cả.” 

 

Ta ngắt lời y. 

 

Nếu tính kỹ, có lẽ ta nợ y nhiều hơn. 

 

Chỉ là Việt Tranh đã quen lặng lẽ hy sinh, coi đó là lẽ thường, chưa từng nói ra. 

 

Còn nhớ năm thứ hai khi Việt Tranh bước vào quan trường, y theo cha ta điều tra vụ án quan ngân giả. 

 

Vụ này dính líu đến rất nhiều lợi ích, cha ta suýt bị quan thương cấu kết tại địa phương ám sát. 

 

Chính Việt Tranh đã kịp thời đỡ một nhát d.a.o cho cha ta. 

 

Trong thư gửi ta, y không nhắc nửa chữ về chuyện bản thân trọng thương. 

 

Ta chỉ biết được từ miệng cha mình. 

 

Cha còn tưởng ta vì sợ hãi mà khóc, chỉ cười trêu ta nhát gan, nói rằng vết thương của Việt Tranh sâu đến tận xương mà y còn chẳng rơi giọt nước mắt nào. 

 

Đau đớn thấu xương, đối mặt sinh tử, y chưa từng khóc. 

 

Nhưng khi biết ta chịu ấm ức sau khi gả vào Việt phủ, y lại đỏ mắt. 

 

Điều y không biết là, kiếp trước, ta từng vô tình khám phá ra bí mật của y khi dọn dẹp viện của y. 

 

Việt Tranh không thích những thứ bày biện xa hoa. 

 

Căn phòng của y đơn giản đến mức nhìn một vòng là hết. 

 

Những túi thơm ta thêu cho y được y cất trong chiếc hộp gỗ ở góc sâu nhất tủ quần áo, tránh để bụi bẩn bám vào. 

 

Dù những chiếc túi đó thêu vụng về, hoa văn chẳng rõ hình thù. 

 

Hay như châu báu, vàng bạc, trong mắt y chỉ là những món xa xỉ phẩm. 

 

Nhưng trong phòng y, ta tìm thấy một chiếc hòm nhỏ chứa đầy trâm cài của nữ nhân. 

 

Phần lớn ta đều nhận ra, đó là những món ta từng ngắm nhiều lần khi cùng y dạo phố. 

 

Khi ấy y luôn muốn mua, nhưng vì sợ bị cha phát hiện, ta không đồng ý. 

 

Không ngờ y vẫn lén mua hết. 

 

Ta còn tìm thấy một quyển sổ, bên trong ghi lại từng chi tiết về hôn lễ: 

 

Vải vóc nào đẹp nhất ở kinh thành, phường thêu nào làm hỷ phục tinh xảo nhất, mai mối nhà nào nói chuyện đâu thành đó nhất... 

Loading...