Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng - 6

Cập nhật lúc: 2025-02-17 06:17:06
Lượt xem: 16,453

Bởi tôi chỉ học hết cấp hai, dù có trọng sinh cũng không thể biến tôi thành một thiên tài nghiên cứu.

 

Tôi không thể phát minh ra máy tính, điện thoại di động hay chip điện tử gì cả.

 

Hơn nữa, vốn của tôi rất ít, chỉ có vỏn vẹn một nghìn đồng.

 

Tôi chỉ có thể làm những việc có rào cản thấp, vốn ít nhưng lại có khả năng sinh lời cao.

 

Chính là ngành dịch vụ.

 

Cụ thể hơn: tôi sẽ mở một quán ăn.

 

Dù chính sách hiện nay đã nới lỏng, cho phép người dân tự kinh doanh buôn bán.

 

Những người như tôi được gọi là “cá thể hộ”.

 

Thế nhưng, do tư tưởng còn hạn chế, phần đông xã hội vẫn xem việc làm hộ kinh doanh cá thể là thứ nghề không đứng đắn, thậm chí là đáng xấu hổ.

 

Trong suy nghĩ của nhiều người, tương lai tốt nhất vẫn là đi bộ đội hoặc vào làm công nhân trong các nhà máy quốc doanh.

 

Những công việc này được gọi là “bát cơm sắt” – nghĩa là công việc ổn định, không lo bị mất việc.

 

Chính vì thế, kinh tế tư nhân vẫn còn rất thưa thớt.

 

Nhưng tôi tin, đây chính là cơ hội của tôi.

 

Khi bước đi trên đường phố, ngoài những quán ăn quốc doanh, bưu điện, cửa hàng cung tiêu và cửa hàng thực phẩm phụ, gần như không thể tìm thấy cửa hàng tư nhân nào khác.

 

Chỉ nói riêng về các quán ăn quốc doanh, nhân viên ở đó đều là công nhân biên chế chính thức.

 

Vì vậy, không hề tồn tại những khái niệm như “khách hàng là thượng đế” hay “phục vụ bằng nụ cười”.

 

Nhân viên phục vụ ở đây ai nấy đều tỏ ra hách dịch, khó chịu.

 

Đúng kiểu “cửa khó vào, mặt khó coi, lời khó nghe”.

 

Rất nhiều người dù trong túi có tiền cũng không muốn bước chân vào những quán ăn này.

 

Chỉ tổ “cơm chưa kịp ngon, đã tức đầy bụng”.

 

Vì vậy, tôi quyết định bắt đầu sự nghiệp của mình bằng việc mở một quán ăn nhỏ.

 

Địa điểm tôi chọn là khu công nghiệp Xà Khẩu của Thâm Thành.

 

Tôi đã đếm kỹ, ở đây hiện đã có hơn một trăm nhà máy.

 

Công nhân làm việc tại đây cộng lại cũng phải hơn năm, sáu vạn người.

 

Phần lớn là dân từ nơi khác đến, đa phần còn độc thân, không có điều kiện tự nấu nướng.

 

So với công nhân ở các tỉnh nội địa, công nhân ở đây có thu nhập cao hơn hẳn.

 

Thậm chí, có người kiếm được đến hai trăm đồng một tháng.

 

Dù các nhà máy đều có căng tin, nhưng khi đã có tiền, ai mà chẳng muốn thỉnh thoảng cải thiện bữa ăn?

 

Muốn ăn ngon hơn, ăn mới lạ hơn.

 

Cho nên, tôi tin tưởng rằng, ngành dịch vụ ăn uống ở đây chính là một nhu cầu thiết yếu.

 

Hơn nữa, tôi còn có một lợi thế lớn mà không phải ai cũng có.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Kiếp trước, sau khi kết hôn và theo quân, tôi đã làm việc trong bộ phận hậu cần của đơn vị.

 

Công việc chính là quản lý bếp ăn.

 

Binh lính trong đơn vị đến từ mọi miền đất nước, mỗi người một sở thích ẩm thực khác nhau.

 

Vì không có sự ấm áp trong gia đình, chẳng có ai để trò chuyện.

 

Nên tôi đã biến nấu ăn thành niềm đam mê duy nhất của mình.

 

Tôi say mê nghiên cứu các món ngon, đặc sản từ khắp các vùng miền của đất nước.

 

Từ món ăn truyền thống của tám trường phái ẩm thực lớn: Sơn Đông, Tứ Xuyên, Quảng Đông, Phúc Kiến, Giang Tô, Chiết Giang, Hồ Nam, An Huy…

 

Chẳng có món nào làm khó được tôi.

 

Từ lẩu, nướng, đến các món mì, tôi đều thành thạo.

 

Thậm chí, tôi còn biết làm cả món Tây và các loại bánh ngọt.

 

Thời buổi này, giá thuê mặt bằng còn rất rẻ.

 

Tôi bỏ ra một trăm năm mươi đồng để thuê một mặt bằng nhỏ nằm ngay mặt đường.

 

Số tiền còn lại, tôi mua nồi niêu, chảo chén và nguyên liệu nấu ăn.

 

Và thế là, “Nhà hàng Diệp Tần” chính thức khai trương!

 

06

 

Những năm 80 là thời kỳ mà cung luôn nhỏ hơn cầu.

 

Chỉ cần dám nghĩ dám làm, chỉ cần chịu khó chịu khổ, thì không thể nào không kiếm được tiền.

 

Quán ăn của tôi nhờ biết nấu các món đặc sản từ khắp các vùng miền trên cả nước nên ngay khi khai trương đã đông khách nườm nượp.

 

Rất nhiều người lao động từ khắp nơi đến Thâm Thành làm việc đều tìm đến quán của tôi.

 

Họ bảo rằng, khi ăn ở đây, họ cảm nhận được “hương vị quê nhà”.

 

Ban đầu tôi làm không xuể, nên phải thuê thêm hai nhân viên phục vụ.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ba người tất bật như con quay suốt cả ngày.

 

Một tháng trôi qua, tôi ngồi xuống tính toán lại sổ sách.

 

Sau khi trừ chi phí thuê mặt bằng, tiền lương nhân viên và các khoản chi phí khác, tôi lãi ròng hai nghìn đồng!

 

Năm 1984, hai nghìn đồng có ý nghĩa như thế nào?

 

Đó là khoản thu nhập của một gia đình công nhân trong suốt hai năm.

 

Là số tiền mà một người nông dân phải vất vả năm năm mới tích cóp được.

 

Nhìn vào cuốn sổ ghi chép, tôi bật khóc.

 

Những giọt nước mắt hạnh phúc.

 

Phụ nữ không cần dựa vào đàn ông.

 

Vì đàn ông có thể phản bội, có thể làm tổn thương bạn.

 

Nhưng đồng tiền thì không bao giờ!

Loading...