TRỌNG SINH KÝ - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-02 15:20:19
Lượt xem: 562
Ta và muội muội từ nhỏ đã được dạy dỗ để mong chờ đến ngày gả chồng, cũng từng chứng kiến mẫu thân, thím, dì của những người bạn thân thiết sống không như ý, bi thương thê lương, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn tràn đầy hy vọng mà gả đi.
Kết quả nhận lại một cuộc đời bi thảm.
Năm đó, ta nào biết, việc chọn lựa kia, rõ ràng là để phục vụ cho con đường quan lộ của phụ thân và huynh trưởng nàng ấy.
Ta và muội muội năm đó, nào phải đang chọn lựa phu quân, rõ ràng là đang mở đường cho phụ thân mình.
Sau đó, A Nhan được hứa gả cho Thận vương.
Lúc đó, các tỷ muội đều cảm thấy vui mừng cho nàng ấy.
Thận vương trẻ tuổi tài cao, dung mạo tuấn tú, địa vị cao quý, quyền thế ngập trời, lại còn nổi tiếng khắp nơi.
Hơn nữa lại còn là họ hàng gần, thân càng thêm thân, lúc đó không có hôn sự nào tốt hơn nữa.
Không biết có phải là vì không khí hân hoan của cả gia đình đã khiến A Nhan chấp nhận số phận này hay không.
Nàng ấy mỗi ngày đều ở trong phòng thêu giá y, thỉnh thoảng ta được tam phu nhân nhờ đến đó chỉ điểm cho nàng ấy vài câu.
Có một hôm, nàng ấy đang thêu thì buông khung thêu xuống, nói với ta:
"Tẩu tẩu, muội thật sự không muốn lấy chồng, nhưng mẫu thân nói với muội rằng, nếu bà ấy có chút năng lực, cũng sẽ không để muội phải chịu đựng nỗi khổ này. Bà ấy không có năng lực, vậy nên chỉ có thể cầu nguyện Thận vương là một phu quân tốt."
Trời sắp tối, nàng ấy ngồi bên giường, ánh sáng từ phía sau chiếu tới, cả người nàng ấy mờ ảo.
Đáng hận là, nàng ấy không được gả đi.
Nàng ấy bị hãm hại, mất đi trong trắng và danh tiếng, phụ thân nàng ấy đã dùng một sợi dây thừng siết cổ nàng ấy đến ch...ết trong từ đường.
Ta nghĩ đó là việc táo bạo nhất mà ta từng làm, vượt qua mọi ngăn cản, để gặp A Nhan lần cuối.
Ta đã mất rất lâu mới khép được đôi mắt của nàng ấy.
Sau đó rất lâu, hình như là sau khi vị tam công tử nhà ta ch...ết trên giường, ta đã mơ thấy A Nhan.
Nàng ấy giống như lúc đó, ngồi bên cửa sổ, ánh sáng từ phía sau chiếu tới, đang thêu giá y, nói với ta:
"Tẩu tẩu, tại sao muội lại ch...ết? Tại sao muội phải ch...ết?"
7.
Ban đầu ta vẫn không biết ai đã hãm hại A Nhan, mãi cho đến hôm qua, trong lúc trò chuyện với muội muội, ta mới biết, người đó là Thận vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-ky/chuong-6.html.]
Vị hôn phu lúc bấy giờ của A Nhan, Thận vương.
Thận vương biết rõ, ở trong mắt bệ hạ, điểm duy nhất hắn ta hơn Thái tử, chính là hắn ta không có quan hệ mật thiết với Phủ Kính quốc công, bệ hạ không quá kiêng dè hắn ta về mặt nhà mẹ đẻ.
Đúng vậy, Thái hậu cũng xuất thân từ Phủ Kính quốc công, nhưng không cùng mẹ với Kính Quốc công hiện tại.
Kính Quốc công không tin tưởng người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này, vậy nên đã đưa con gái ruột của mình, Hoàng hậu, vào cung.
Hôn sự của hắn ta và A Nhan, là do Thái hậu quyết định để liên kết với nhà mẹ đẻ.
Nhưng Thái hậu không biết, hoàng trưởng tử của bà, bệ hạ, đã sớm chán ghét sự ràng buộc của Kính Quốc công, nóng lòng muốn thoát khỏi sự khống chế của Kính Quốc công.
Hôn sự này, dù thế nào Thận vương cũng phải từ chối.
Đó chính là nguyên nhân cái ch...ết của A Nhan.
Vì Thận vương muốn thoát khỏi hôn sự này.
Hắn ta vốn có muôn vàn cách, nhưng lại chọn cách có lợi cho mình nhất mà làm tổn thương người khác.
A Nhan không hề đắc tội với bọn họ, tại sao lại phải ch...ết thảm như vậy, trở thành nạn nhân duy nhất trong việc giải quyết hôn sự này.
A Nhan, đáng lẽ muội không phải ch...ết.
Thế gian này ô trọc không chịu nổi, cuộc tranh giành quyền lực của nam nhân, lại hy sinh tính mạng của chúng ta.
Chúng ta bị hạn chế hành động, bị trói buộc trong đủ loại quy củ, không có quyền làm chủ sinh mệnh của mình.
7.
A Nhan rất khác so với ấn tượng của ta về nàng ấy.
Năm đó nàng ấy mang phong thái thư sinh, e lệ ít nói, bây giờ nàng ấy gần như nói không ngừng, sau câu nói đó đã khiến mấy cô nương kia câm nín.
Mấy cô nương kia hất tay áo bỏ đi, cảm thấy không còn gì thú vị nữa.
Muội muội không nhận ra điều gì, hành lễ với A Nhan để tỏ lòng cảm tạ.
A Nhan mỉm cười với muội muội, quay sang nhìn ta, nhưng lời nói lại dành cho cả hai chúng ta:
"Hai vị tỷ tỷ có vẻ mặt hiền lành, muội muốn cùng hai vị tỷ tỷ đi dạo, lầu nghỉ mát kia được xây dựng để thưởng ngoạn cảnh đẹp, hay là chúng ta đến đó ngồi một chút."
Nàng ấy có thái độ thân thiện, lại vừa mới giúp đỡ chúng ta, đương nhiên chúng ta không có lý do gì để từ chối.