Trao Gửi Tình Yêu Sâu Đậm - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-06-10 15:00:08
Lượt xem: 2,517
Không nói nên lời, ta đưa tay đẩy hắn, không muốn nói thêm nữa.
Nhưng Thẩm Nhất Hành như bị kích thích, đột nhiên hôn ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cơ thể ngã xuống giường, Thẩm Nhất Hành một lần nữa đeo chiếc vòng đó vào tay ta, cúi xuống hôn nhẹ ta:
"Cố Miên, hãy mang thêm một đứa con của ta nữa nhé."
"Như vậy nàng sẽ không muốn rời đi."
Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, xiêm y bị hắn cởi bỏ.
Sau ngày đó, Ninh Tiêu Tiêu dường như bị cấm túc.
Những người hầu trong phủ không hiểu sao lại trở nên cung kính với ta.
Những nha hoàn trước kia ta không sai bảo được, giờ thì ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, tranh nhau đoán xem tiếp theo ta muốn làm gì.
Sợ rằng chậm một bước sẽ chậm trễ ta vậy.
Nhưng ta vẫn rất nhớ Vân Thanh.
Không biết giờ nàng thế nào rồi?
Còn Vệ Dịch thì sao? Thương thế đã lành chưa? Có chăm sóc Vân Thanh chu đáo không?
"Nghĩ gì vậy?"
Eo ta bị ôm từ phía sau, Thẩm Nhất Hành tì cằm lên vai ta.
Cùng ta ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Từ mưa đến tuyết, hóa ra thời gian đã trôi qua hơn nửa năm.
Ta mím môi: "Ta nghĩ đến người ngươi không muốn nghe thấy."
Lực trên eo ta đột nhiên siết chặt, giọng Thẩm Nhất Hành trầm xuống.
"Nàng thích Vệ Dịch đến vậy sao?!"
"Dù sao... cũng không thích ngươi."
"Cố Miên!" Thẩm Nhất Hành nghiến răng, như muốn xé nát ta: "Hôm nay chắc chắn phải chọc giận ta sao?"
Ta hơi sửng sốt.
Hôm nay? Hôm nay có chuyện gì sao?
"Quả nhiên là quên rồi."
Thẩm Nhất Hành cười khẩy.
"Hôm nay là sinh thần của ta, trước kia nàng luôn nghĩ mọi cách để ta vui vẻ vào ngày này."
"Ồ." Ta gật đầu: "Vậy chúc ngươi hôm nay vui vẻ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trao-gui-tinh-yeu-sau-dam/chuong-13.html.]
Thẩm Nhất Hành buồn bã, đưa tay nhẹ vuốt bụng ta:
"Nếu Miên Miên có thể mang thai con ta."
"Ta sẽ vui nhất."
"Sao nửa năm rồi vẫn chưa có tin tức gì? Xem ra, ta vẫn chưa đủ nỗ lực."
Ta không khỏi nhíu mày.
Nửa năm trôi qua, dù có ngốc đến đâu thì ta cũng hiểu được dục vọng trong mắt Thẩm Nhất Hành.
"Vì Ninh Tiêu Tiêu thân thể không khỏe, vậy ngươi hãy nạp thêm một thứ phi đi."
Đừng chỉ nhắm vào một mình ta mà hành hạ.
Thẩm Nhất Hành lại cười, đôi môi mỏng in lên cổ ta:
"Ta cũng không ngờ."
"Có một ngày, ta sẽ vội vã với nàng như thế này."
"Có lẽ vì dù hai ta có thân mật đến đâu, vẫn có cảm giác mất mát không thể ôm lấy nàng."
"Nếu biết trước cú đá đó sẽ thật sự đá bay kẻ ngốc là nàng thì ta chắc chắn..."
"Thôi, ngày sau còn dài, lỗi lầm trong quá khứ, ta sẽ từ từ bù đắp."
Không khí trong phòng tăng cao.
Nhưng trước cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng "Vương gia" vừa nũng nịu vừa ẩn chứa nhiều uất ức.
Động tác của Thẩm Nhất Hành khựng lại.
Quay đầu nhìn lại, thấy Ninh Tiêu Tiêu bụng to, tiều tụy đứng trước cửa.
Hốc mắt hơi đỏ:
"Tiệc sinh thần đã chuẩn bị xong, khách khứa đều đã đến."
"Đều đang chờ Vương gia."
Thẩm Nhất Hành buông ta ra, vẻ mặt hờ hững: "Ừ."
Ta cũng bước ra khỏi cửa, lướt qua Ninh Tiêu Tiêu.
Ninh Tiêu Tiêu liếc nhìn ta với ánh mắt đầy oán độc:
"Trước kia ta đã coi thường ngươi rồi đồ ngốc."
"Ngươi cứ chờ đó, ngươi sẽ không được đắc ý bao lâu nữa đâu."
Ta nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Ồ, mong chờ lắm."
Ta thật sự rất mong chờ Ninh Tiêu Tiêu có thể giúp ta rời đi như thế nào.