Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trận Động Đất Này Đã Làm Tôi Tỉnh Ngộ (Hoàn) - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-01-21 10:08:17
Lượt xem: 132

Chương 4

 “Thời gian tới, chúng ta sẽ tiến hành giúp em tập vật lý trị liệu, em cần cố gắng hơn nữa, vì giờ mới là giai đoạn khó khăn”

Tuấn Hi nhìn cô nhắc nhở, anh không quên cầm bảng khám bệnh của cô xem lại vài lần.

“Anh ta có tới thăm em không”

Anh nghe cô hỏi vậy, ngừng lật giấy hỏi cô.

“Em muốn nghe thật hay giả”

Cô nhìn anh cười yếu ớt.

“Em tất nhiên luôn muốn nhìn vào sự thật”

Anh ngồi lại ghế nhìn cô, anh từ từ nói.

“Em mới tỉnh lại, hay là …”

“Không sao, anh cứ nói đi”

Cô kiên quyết muốn nghe, anh không còn cách nào khác, anh ngồi lại ghế kể cô nghe.

 “Anh ta đã hủy hôn với em rồi, anh ta nói sẽ bù đắp khi em tỉnh lại thêm nữa, nói xin lỗi vì đã không thể hoàn thành lời hứa với em, còn lý do vì sao anh ta hủy thì anh đoán em cũng rõ”  

Lại là vì lời hứa, cô cảm thấy lời hứa đó chính là thứ đã khóa anh ta lại với cô vậy, nó đã được đeo lên mối quan hệ của hai người, anh ta yêu cô vì lời hứa đó sao.

“Anh ta đã bình phục hoàn toàn sau 1 tháng nằm viện, anh ta cũng có qua thăm em, và còn ở bên mẹ em lúc bà ấy phẫu thuật”

“Mẹ anh ta cũng tới, bà ấy cũng hay đến thăm em, chỉ là có một cô gái nữa đi cùng, có vẻ là hôn thê mới của anh ta, bà ta rất quý cô ấy”

“Sáng mai là ngày họ tổ chức hôn lễ, Anh Anh thật lòng anh mong em đừng quá đau buồn, em vừa tỉnh lại đừng để nó ảnh hưởng tới em”

Trầm ngâm một lúc, cô cảm thấy bản thân không quá đau buồn như cô đã nghĩ, hoặc là cô đã chai sạn cảm xúc với anh ta rồi.

“Sáng nay anh ta có tới, nắm tay em nói rất nhiều, ai cũng nghĩ em thành người thực vật rồi, có thể anh ta tới để nói với em về hôn lễ”

Tuấn Hi dừng lại nhìn cô chăm chú, anh quan sát phản ứng của cô, không quá đặc biệt gì, như cô đang nghe chuyện tầm phào vậy.

Anh khẽ gật nhẹ đầu, kéo ngăn kéo tủ cạnh đầu giường phòng bệnh ra, một tập hồ sơ, anh đưa cho cô.

 

“Đây là giấy tờ anh ta gửi lại cho em, một bản anh đã bàn giao cho luật sư của em, còn lại em xem đi”

Đưa tay ra , cô cầm lên kéo giấy tờ ra xem, toàn bộ là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, 2 căn nhà, một chiếc xe, còn có 1 chiếc nhẫn kim cương.

Cô cười nhạt, đúng là đủ hết thậm chí còn hơn những gì anh ta đã hứa, chỉ khác là anh ta không lấy cô thôi.

Thôi thế cũng được, ít ra anh ta không phải kẻ không biết giữ lời, thứ gì cho cô được anh ta đều đã cho, cô nhìn Tuấn Hi mệt mỏi hỏi anh.

“Em nhờ anh một việc được không, em muốn cùng mẹ em ra nước ngoài, em nhớ mẹ em có hộ chiếu, anh giúp em đặt vé nhé”

 Tuấn Hi nghe xong, anh không bằng lòng, lên tiếng khuyên cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Trần Thị Vui

“Em vừa tỉnh lại, đừng đi vội, em đâu cần chọn cách này trốn tránh anh ta”

“Không, em chỉ muốn tạm xa nơi này, em không còn vướng bận gì nữa, em muốn tự do”

Nhìn anh cô nghẹn ngào nói, anh nhìn cô một lát, anh gật đầu với cô.

 

“Cảm ơn anh, em lại nợ anh”

“Em tính làm gì để bù đắp cho anh đây”

Anh cười nhẹ nháy mắt với cô rồi đứng lên, kéo chăn lên cho cô, anh bấm chuông, gọi y tá tới giúp cô thay đồ.

“Em nghĩ thông rồi”

Cô thầm thì cho tự bản thân nghe, anh đã rời khỏi phòng không nghe thấy tiếng cô nói.

Y tá tới cô ấy nhanh nhẹn giúp cô thay đồ, còn giúp cô chải tóc che bớt phần bị cạo.

Mẹ cô đến  là gần 2 tiếng sau khi nghe tin cô tỉnh, bà nhào vào ôm cô khóc, vuốt mặt mũi cô, còn không quên liên tục chửi rủa Quang Dao.

Bà kể cô nghe họ bạc ra sao, nghe tin cô có thể thành người thực vật thì vội hủy hôn, mẹ anh ta còn sợ cô dù tỉnh lại, ảnh hưởng cơ thể không sinh đẻ được, bắt anh ta phải kết hôn nhanh chóng.

Tự nhiên cô cảm thấy may mắn vì không lấy Quang Dao, mẹ anh không thích cô, bà chê cô không phải người phụ nữ của gia đình.

Đã là vô duyên với nhau rồi, nghĩ lại chỉ là cô cố chấp, không buông được đoạn tình 7 năm này.

 “Mẹ à, con ra nước ngoài trị thương, mẹ đi cùng con nhé”

Cô ngắt lời mẹ, nói nhanh ý định của mình.

“Được con ơi, chân trời góc bể mẹ cũng theo con, ôi con gái đáng thương của tôi, sao con lại khổ thế này chứ”

Mẹ cô lại ôm cô khóc, cô kéo bà ra, lau nước mắt cho bà.

“Con vẫn sống mà, mẹ không thấy sao, mẹ con ta cùng nhau sống tốt quãng thời gian này nhé mẹ”

Bà vội gật đầu bình tĩnh lại, cô lấy hơi dặn bà.

 

“Việc con và mẹ đi hãy kín đáo, mẹ mau chuẩn bị đồ, mai chúng ta đi luôn”

“Gấp vậy sao con, con vừa tỉnh mà”

 “Không sao, con ngồi xe lăn được, anh Tuấn Hi giúp con đặt vé thương gia vào sáng mai rồi, mẹ cũng mau lên nhé”  

Bà nghe cô nói vậy, nhanh chóng đứng dậy về nhà, chuẩn bị đồ đạc cần thiết.

Cô nhìn bóng bà khuất dần cảnh cửa, cô nằm thụp xuống, cô liếc bóng hình bản thân qua kính cửa sổ.

Hình ảnh cô phản chiếu, gầy gò, má hóp, da sạm đi, tóc lưa thưa, cô cần phải phục hồi lại bản thân tốt mới được.

Cô nhẹ nhàng thở một hơi, từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Loading...