Trận Động Đất Này Đã Làm Tôi Tỉnh Ngộ (Hoàn) - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-01-21 10:11:12
Lượt xem: 105
Chương 10
Anh không sao đâu, anh sẽ ổn thôi mà, cô tự nhủ.
“Sao ạ, vâng vâng tôi sẽ thu xếp về nước ngay”
Cô nghe ba chồng nói vậy, bật dậy tiến tới hỏi gấp, hai bà mẹ cũng đỡ cô vội đi lại nghe ngóng.
“Sao ba ơi, chồng con sao rồi”
Ông trầm ngâm lại, nhưng vẫn quyết định nói với 3 người.
“Thắng bé bị thương, chưa rõ bị như thế nào, ba sẽ về xem xét”
Ba người phụ nữ nghe tin như c.h.ế.t lặng, cô khụy cả chân xuống, mẹ chồng kéo cô dậy nói.
“Con ơi khoan đã con, chưa rõ sao mà con, con còn mang thai đừng kích động”
“Anh Anh còn không khỏe thì thằng bé nghe tin, liệu có an tâm dưỡng bệnh hay không?”
Mẹ cô lên tiếng an ủi cô, ba chồng cũng khuyên cô.
“Mẹ con nói đúng, ba sẽ về luôn đêm nay, có chuyện sẽ báo lại với mọi người”
Cô bấu tay ông, níu lấy cầu xin ông.
“Ba ơi cho con theo với, con muốn bên anh ấy”
“Không được”
Tiếng 3 người vang lên đồng thanh, như để chặn cô, ông Tăng quả quyết, cắt ngay ý định này của cô.
“Con mang thai mới gần 5 tháng, rất nguy hiểm, ngoan ở lại ba đi nhanh rồi về”
Ông vỗ nhẹ tay con dâu, hứa cam đoan sẽ báo mọi tin với cô.
Cô vừa khóc vừa gật đầu với ông, mọi người nhanh chóng thu xếp mọi việc, 1h sau xe tới, ông Tăng ra xe đi thẳng tới chuyên cơ.
Mẹ cô đưa cô về phòng, cô ôm khư khư điện thoại sợ bỏ lỡ tin tức gì từ anh, cô lo tới mức không ngủ nổi.
Chậm chậm mở mắt, Tuấn Hi thấy bóng dáng ai đó mơ màng gần anh.
“Tỉnh rồi sao”
Là giọng Quang Dao, sao anh ta ở đây, đây là bệnh viện sao.
“Anh ngủ mê được hơn 8 tiếng rồi, đây là trong bệnh viện, ba anh đang trên đường tới đây”
“Có lẽ ông ấy đi từ đêm qua hối hả tới”
Anh liếc xuống thấy anh ta đang cầm chiếc điện thoại nát của anh, màn hình đã được mở lại, anh ta đang đọc từng tin nhắn, xem từng tấm ảnh của anh với vợ mình.
“Bất lịch sự quá rồi đấy, xem điện thoại người khác là phạm pháp, anh không biết sao”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Hử tôi chỉ muốn xem cô ấy thế nào, tôi cũng rất mong gặp lại cô ấy”
“Mở thêm chút nữa đi, có ảnh cưới của chúng tôi nữa đấy”
Tay cầm điện thoại khựng lại, anh ta nhìn anh lạnh băng.
“Cô ấy đang mang thai tháng thứ 5, không thể về được đâu, bỏ ý định đó đi”
Anh ta bỗng cười lớn, nhìn anh mà nói.
“Nếu cô ấy không về, chứng tỏ cô ấy không yêu anh nhiều thế đâu, chúng ta cùng thử xem cô ấy yêu anh không nhé”
Anh tức giận ôm bụng định giật lại cái điện thoại, nhưng anh ta nhanh tay hơn cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Anh bị điên sao, cô ấy đến sẽ nguy hiểm, anh tính để cô ấy bị nguy hiểm sao Quang Dao”
Tiếng anh bị chặn lại trong phòng bệnh, Quang Dao đi ra khỏi phòng, nắm chặt chiếc điện thoại.
“Anh Anh em không thể trốn thêm nữa, anh đã vất vả lắm mới có cách đưa em về, chúng ta sẽ gặp lại thôi”
Anh ta lầm bầm nói.
Tiếng chuông vang lên, cô vội cầm lên nghe, rơi cả lược xuống đất.
“Alo alo Tuấn Hi phải không, em đây anh”
“Chào cô tôi từ bệnh viện của chồng cô gọi tới, hiện anh ấy đang ở viện D thành phố S, anh rất nguy kịch cô mau mau thu xếp về nhé”
Cô như sụp đổ khi nghe, cô ngắt máy gọi cho ba chồng, ông không nghe máy.
Cô vội chạy ra nói với mẹ chồng, bà nghe xong khóc rối lên, mẹ cô biết vậy nhanh chóng muốn cả ba ra sân bay để đến bệnh viện.
Sắp xếp lại đồ dùng, cô cùng 2 mẹ tiến ra sân bay, lên đến nơi cô vẫn lo lắng không ngừng, cô không biết sẽ đối diện như thế nào nữa.
Cả chuyến bay, cô không ngừng rơi nước mắt, xoa bụng lớn cô dặn con mình cũng phải vững vàng lên.
Chuyến bay kéo dài cuối cùng cũng hạ cánh, ba người vội lên xe đến viện D, không kịp nghỉ ngơi thêm.
Cô mong chờ gặp anh, hai tay nắm chặt cô liên tục cầu nguyện, xin Phật cứu lấy anh.
Xe vừa tới viện, cô được hai mẹ đỡ vào, khung cảnh rất hỗn loạn, do vụ động đất mới qua được chưa đến 2 ngày, người vào người ra liên tục, xe cứu thương hú còi chạy gấp rút.
Cô ngồi ở ghế chờ 2 mẹ tìm phòng anh điều trị, bỗng có người kéo cô dậy, cô giật mình không kịp phòng bị rơi vào lòng một người xa lạ.
Trần Thị Vui
Người đó ôm cô lên, bế cô ra ngoài, cô nhận ra là Quang Dao, cô hốt hoảng la lên gọi mẹ.
Khi hai người nghe thấy thì muộn rồi, cô bị anh ta bế lên xe đi thẳng.
“Anh Anh em đây rồi, anh kiếm em mãi”
Anh ta ôm cô chặt, cô đẩy anh ta ra, tát mạnh vào mặt anh ta quát.
“Buông tôi ra, tôi không cần anh tìm tôi, tôi không gặp anh mà tìm chồng mình”
“Em nghe anh giải thích được không, anh bị lừa, cô ta lừa anh”
Anh ta đột nhiên khóc, chiếc xe được kéo rèm kĩ chỉ có tiếng của anh ta và cô, cô lo lắng nhìn anh ta.
“Tôi đã kết hôn rồi, anh cũng vậy, tôi thấy chúng ta không nên như thế này”
“Không anh sẽ ly dị cô ta, chúng ta quay lại đi em, anh biết năm đó cứu anh là em”