Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả Thù Nhà Chồng Cực Phẩm - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-11-27 07:15:29
Lượt xem: 432

15.

Tối đó, Lương nằm trên giường trăn trở. Tôi bực bội đang muốn lên tiếng thì đã nghe hắn lên tiếng nói trước.

"Doanh, em mới đi làm, có nghỉ hay không cũng không quan trong lắm, hay là em xin nghỉ vài ngày chăm sóc Phượng đi. Mình mẹ chân tay chậm chạp, không biết sẽ xoay sở ra sao..."

Hắn nói chuyện quá buồn nôn, khiến tôi suýt nữa đã không nhịn được mà chửi đổng.

Thật nực cười, tôi dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, chắc chắn mẹ chồng sợ phải ở nhà chăm con gái không có thời gian đi đánh bài, nên bày cho Lương bảo tôi nghỉ việc đây mà. Bà Năm yêu thương con gái, nhưng bà ta cũng rất nghiện bài bạc.

Sau bao nhiêu chuyện đã làm với tôi, hắn nghĩ tiếng nói của hắn đối với tôicó bao nhiêu phân lượng kia chứ.

Hắn lấy đâu ra tự tin lớn như vậy. Tôi cười khẩy châm chọc.

"Nói cũng thật hay, anh là anh trai sao không nghỉ mấy ngày tự tay mà chăm sóc em gái ngoan của anh đi."

"Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, chuyện lần trước tôi còn chưa tha cho anh đâu."

Lương có lẽ không ngờ tôi sẽ phản ứng dữ dội như vậy, hơi thở hắn chợt cứng lại trong giây lát.

Sau đó, hắn thở dài một hơi lấy lại tinh thần đang định tiếp tục diễn kịch, tôi đã quá quen với cách mở bài này liền lên tiếng chặn ngang.

"Dù sao cũng đừng hòng tôi nghỉ việc chăm người thích làm tiểu tam, anh mơ cũng đừng nghĩ."

Nói xong, tôi quay người trùm chăn kín người. Lương vẫn tiếp tục độc diễn, hắn liên tục thở dài thườn thượt.

Nếu là trước đây, tôi sẽ không để hắn thở ra đến lần thứ hai đã đáp ứng giúp hắn rồi.

Lương thở dài thêm mấy tiếng nữa vẫn thấy tôi im lặng. Hắn liền nói với giọng buồn buồn.

"Doanh, em thay đổi rồi! Thật sự phải đến mức này hay sao?"

Vừa nghe hắn nói dứt câu, lông trên người tôi dựng đứng, suýt nữa đã không nhịn được mà quay qua đạp hắn xuống giường.

Ăn nói cái kiểu ghê tởm này, hắn không thấy ghê nhưng tôi thấy buồn nôn.

Từ khi sống lại, phải ngủ chung giường với hắn đã khiến tôi buồn nôn không chịu được.

Vậy mà, hắn vẫn chưa chịu dừng, còn muốn chọc điên tôi.

Tôi bấu chặt chăn, nhìn vào đứa con đang ngủ ở giường nhỏ bên cạnh, tự trấn an bản thân không được xúc động.

Nếu muốn thành công mang cả con đi, tôi nhất định phải khiến cả nhà chồng không còn ai có khả năng tranh với tôi.

Với suy nghĩ ấy, tôi cuối cùng cũng thành công coi Lương như không khí, khó nhọc tiến vào giấc ngủ.

16.

Sáng hôm sau, tôi dậy chuẩn bị bữa sáng cho con gái. Nhà chồng đã dần quen với việc tôi không làm việc nhà nữa, nên giờ cũng đã tự giác hơn rồi.

Vậy đó, khi bản thân bạn không còn muốn cố gắng làm hài lòng ai nữa, thì cuộc sống của bạn tự nhiên cũng sẽ dễ chịu hơn thôi.

Tôi kiếp trước vì điều gì mà phải liều mạng lấy lòng nhà chồng như vậy. Kết quả, những gì tôi nhận lại đã phản chiếu sự ngu xuẩn của tôi.

Ăn sáng xong xuôi, tôi mang con đến lớp.

Lúc đi ngang qua phòng Phượng, tôi thấy cô ta đang nhìn khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ, vẻ mặt đờ đẫn.

Người mà kiếp trước khiến tôi sợ hãi hóa ra cũng không hề đáng sợ như vậy. Cô ta bị đánh một trận, vẻ điêu ngoa cũng biến mất.

Nhớ lại vài ngày trước, tôi theo trí nhớ  tìm được tên đàn ông đang qua lại với cô ta.

Sau đó, tôi tìm cách liên lạc trước với vợ của người đàn ông kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tra-thu-nha-chong-cuc-pham/chuong-9.html.]

Người phụ nữ này đã nghi ngờ chồng mình ngoại tình từ lâu, nên khi tôi cố tình tiếp cận chị ta lập tức tin tưởng.

Nhờ sự xúi giục của tôi, chị ta thuê người theo dõi, cuối cùng cũng đã bắt được đôi gian phu dâm phụ này.

Trước đây, tôi nghĩ có lẽ Phượng bị lừa gạt hoàn toàn không hay tên kia đã có gia đình, nhưng người phụ nữ kia lại cho tôi biết, Phượng cố tình chen vào gia đình họ, cô ta còn từng gửi tin nhắn khiêu khích rất nhiều lần.

Đúng là tự làm tự chịu. Vậy mà, Lương còn mơ tôi nghỉ việc chăm sóc thứ hàng không biết xấu hổ này.

Cả nhà chồng đúng là toàn thứ đê tiện.

Sau khi đưa con đến trường, tôi nhanh chóng bắt xe tới công ty.

Trên đường đi làm, tôi lại thấy một cảnh thú vị. Thanh Mai cùng người yêu cũ của cô ta đang lôi kéo nhau.

Tuấn còn quỳ xuống dưới chân cô ta cầu xin.

Có vẻ như cậu ta rất thật lòng. Chỉ tiếc, tình cảm của cậu ta đặt vào không đúng người.

Tôi nghĩ, muốn đối phó Lương, hai người này có lẽ sẽ là vũ khí rất tốt.

***

Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi trôi qua khá suôn sẻ, nhưng những người khác trong nhà chồng thì không được vui vẻ như vậy.

Do tôi không chịu nghỉ việc ở nhà chăm sóc Phượng, việc này tất nhiên liền rơi xuống người mẹ chồng.

Vốn dĩ, Phượng chỉ bị thương nhẹ, nhưng ngày đó có thể cô ta bị dọa cho sợ hãi quá độ, vậy nên tinh thần có chút bất ổn.

Lý Ngân - vợ của người đàn ông cô ta qua lại là em họ của một đại ca xã hội đen. Tất nhiên, Lý Ngân cũng chẳng phải dạng hiền lành gì.

Chị ta sẽ không thiếu thủ đoạn đối phó với loại người như Phượng.

Vậy mà trước kia, cô ả còn ngu xuẩn mà đi trêu chọc người ta.

Cô ta không biết thân phận của Lý Ngân, hay là muốn chơi ngu tìm cảm giác kích thích đây.

Cũng không biết ngày đó Lý Ngân đã làm gì mà khiến Phượng về nhà luôn trong trạng thái sợ hãi, cả ngày luôn nhìn chằm chằm ra cửa sổ, không nói không rằng.

Mẹ chồng lo lắng không thôi, bà ta ở nhà chăm sóc còn phải thường xuyên túc trực, đề phòng cô ta làm điều dại dột.

Bà mẹ chồng quý hóa thay vì cả ngày thoải mái đi chơi bài như trước, thì bây giờ phải ở nhà chăm sóc con gái. Đầu bù tóc rối, không được thả lỏng một phút.

Tinh thần bà ta lập tức trở nên suy nhược, luôn cáu kỉnh và khó chịu.

Đến con trai cưng còn phải chịu trận.

Bà ta không dám phát tiết với cha chồng, nhưng cũng chẳng cho lão sắc mặt tốt. Ông Thân cả ngày nhìn bộ dạng đó của bà ta cũng sắp điên rồi.

Mẹ chồng vốn đã không giỏi làm việc nhà, làm gì cũng dở tệ. Chỉ trong mấy ngày trong nhà liền biến thành một mớ hỗn loạn.

Ông Thân đã nhiều lần tỏ ý không hài lòng, nhưng có lẽ ông ta nghĩ mình là công chức, hơn nữa đã coi mình là một viện trưởng nên cần phải có phong phạm.

Mặc dù rất khó chịu, ông ta vẫn luôn nhịn không phát tác. Thay vào đó, ông ta càng ngày càng ít về nhà ăn cơm hơn, còn thường xuyên về muộn.

Ngày nghỉ ông ta cũng sẽ ra ngoài.

Ông ta luôn như vậy, vẫn luôn nghĩ mình là dân tri thức nên phải thanh cao, không quan tâm để ý tới những thứ tầm thường.

Thế nhưng, một người thật sự thanh cao ai lại đi lấy tiền dưỡng già của người khác bao giờ chứ.

Những kẻ giả vờ tốt đẹp còn đáng sợ hơn những người khốn nạn công khai.

Tôi cười thầm, lão ta càng nhịn lâu, bất mãn tích tụ càng nhiều, thì khi phát ra sức mạnh sẽ càng lớn.

Ông ta đã giả vờ được mấy chục năm. Để đến khi ông ta biết được bà vợ vẫn luôn khiến ông ta coi thường lại gián tiếp làm ông ta mất đi cơ hội thăng tiến, lúc đó xem ông ta còn tiếp tục nhịn thế nào.

Loading...