Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tra Nam Tiện Nữ, Vừa Lứa Xứng Đôi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-02-05 02:34:24
Lượt xem: 3,603

Anh ta dùng ánh mắt trơ tráo nhìn tôi từ trên xuống dưới, tiếp tục nói một cách chói tai: "Nhìn cách ăn mặc của cô cũng không nghèo nàn, loại người thứ ba như cô lại tiêu tiền như vậy, sao có thể thản nhiên như vậy?"

"Con của họ đã năm tuổi rồi nhưng người bố cả năm chỉ có thể ở bên con vào những ngày Tết, đứa trẻ từ nhỏ đã sống trong bóng tối không có bố, thật đáng thương, cô không đau lòng sao?"

"Sao lại không đau lòng chứ?" Tôi trả lời qua loa.

Phóng viên thừa cơ truy hỏi: "Nói như vậy, cô hoàn toàn biết hậu quả nhưng vẫn cố tình làm như vậy, đúng không? Cô muốn phá vỡ gia đình cô Phan, đúng không?!"

"Là phụ nữ trưởng thành trong thời đại mới, sao cô có thể - không - biết - xấu - hổ như vậy?"

10.

Phía Phan Kỳ nghe xong những câu hỏi của phóng viên dành cho tôi, có người đã bắt đầu vỗ tay hoan hô.

"Nói hay lắm, anh phóng viên hỏi hay lắm!"

"Xem xem con tiểu tam này còn có thể nói gì nữa."

Tôi mở loa của mình, có chút không nhịn được:

"Thật ngại quá, tôi thực sự không nhịn được nữa rồi, các vị đang hóng hớt nếu có đăng video thì làm ơn che mặt tôi."

"Tôi nói này anh phóng viên, sổ hộ khẩu nhà anh mới chỉ có mình anh thôi đúng không? Suốt ngày chỉ biết sủa bậy, có muốn tôi bế con ch.ó nhà hàng xóm đến ghép đôi với anh không? Vừa hay có thể giúp anh lập gia đình lập nghiệp."

"Vi phạm pháp luật còn phải đưa ra bằng chứng, thế nào, bây giờ mạng phát triển rồi, anh cũng mọc thêm não, học được cách vu khống rồi à? Cái thẻ nhà báo này của anh ở đâu ra vậy, mua à? Giáo viên anh dạy anh phỏng vấn như vậy à? Tôi thấy anh có thể chuyển nghề làm đầu bếp được rồi, cái miệng ba hoa ba láp, thêm mắm dặm muối quá trời rồi."

"Tôi mặc gì liên quan gì đến anh, tôi thấy anh giống như một cái mã QR vậy, không quét thì không biết anh là cái quái gì."

Tôi thở hắt ra, nhìn về phía Phan Kỳ, thành tâm hỏi: "Chẳng lẽ kiếp này tôi làm việc tốt quá ít nên mới gặp được cô sao?"

Phóng viên chắn trước tầm mắt tôi, có chút tức giận, có lẽ là vì tôi nghi ngờ năng lực nghề nghiệp của anh ta, anh ta dứt khoát túm đại một người đang hóng hớt, hung hăng nói:

"Xin chào, tôi muốn phỏng vấn anh một chút. Tôi thấy anh cũng là nhân viên của Lục thị, xin hỏi khi biết đồng nghiệp của mình là kẻ thứ ba, anh vẫn thản nhiên như vậy, có điều gì muốn nói với cô ta không?"

Thanh niên xui xẻo bị túm lấy liếc nhìn tôi, không dám nói gì.

Phóng viên tức giận đến mức không nói nên lời: "Anh đừng sợ cô ta, đây là xã hội pháp trị, cô ta không thể làm gì chúng ta đâu."

Thanh niên xui xẻo khóc không ra nước mắt: "Vâng vâng vâng, cô ấy đúng là không thể làm gì cái thằng phóng viên lắm mồm như anh nhưng cô ấy là sếp của tôi, anh hiểu chưa? Anh vẫn chưa hiểu à, anh bị thiểu năng à?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

11.

Phóng viên không tin nổi, anh ta định túm thêm một người nữa, những người hóng hớt đều lùi lại.

Đùa chắc, lúc đầu họ không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ đã biết rồi, sao còn có thể ngốc nghếch đứng đó chứ?

Họ lùi lại từng bước, chỉ có một người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, nổi bật như hạc giữa bầy gà, đang cầm điện thoại, có vẻ như đang quay video.

"Chào anh, xin hỏi anh có điều gì muốn chia sẻ không!" Phóng viên xông tới hỏi.

Người đàn ông nói: "Là một phóng viên, anh không đi thu thập bằng chứng, ngược lại lại ngay lập tức đến công ty của nạn nhân, là vì muốn nổi tiếng đúng không?"

"Được thôi." Người đàn ông cất điện thoại đi, đôi mắt lạnh lùng nhìn sang tôi: "Tốt lắm, như vậy thì dù là bịa đặt hay ly hôn thì cũng nên để tôi làm đại diện cho cô, Lục Chiêu Chiêu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Phóng viên: "Xin hỏi anh là?"

Người đàn ông lấy danh thiếp ra, đưa cho phóng viên: "Văn phòng luật sư Cố Lục, Cố Ngôn Tri."

12.

Cảnh sát đến.

Thấy tôi bị vây quanh, họ giúp tôi ngăn đám người của Phan Kỳ lại.

“Anh chị làm gì thế? Tụ tập bắt cóc người à?”

"Sao thế được, đồng chí cảnh sát, chúng tôi đang đánh tiểu tam văn minh mà, kết quả là tiểu tam này lại là một đứa chuyên nói dối, còn nói mình là sếp."

Cảnh sát nói: "Anh có đọc báo không vậy? Cô Lục là doanh nhân kiệt xuất của thành phố A, anh mở miệng ra đã chụp cho cô ấy cái mũ người thứ ba, trắng trợn công kích danh dự của một người phụ nữ, là có ý đồ gì?"

"Chú, cháu vừa tra mạng, đây phải cô ta không?"

"Không phải cục cức, trông y chang vậy mà."

"Á? Người phụ nữ này giàu vậy sao, vậy cô ấy vẫn làm tiểu tam à?"

"Ờ, tôi cũng không biết nữa, xem cô Phan và bà Hà nói thế nào."

Bọn họ vốn là do Phan Kỳ tìm đến nhờ giúp đỡ.

Lúc đầu còn tưởng Lục Chiêu Chiêu tôi là tiểu tam, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ không phải như vậy.

Phan Kỳ có lẽ còn đang hoài nghi nhân sinh nhưng bà lão thì không nghĩ như vậy.

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Hà Thụy chỉ là một cuộc giao dịch, cũng là vì tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện mà miễn cưỡng chiều theo.

Lần miễn cưỡng chiều theo này, cuối cùng vẫn mang lại hậu quả.

Bà lão ngã xuống đất, vung tay chân loạn xạ: "Hà Thụy nhà chúng tôi thật xui xẻo khi ở bên cô, ăn uống mặc đồ cũng đều ưu tiên cho cô trước. Nhưng cô là một con gà mái không biết đẻ, chẳng có chút biểu hiện gì cả! Tết nhất đến nơi chỉ biết để Hà Thụy về nhà một mình."

"Khó khăn lắm mới có mụn con, nhà họ Hà chúng tôi cuối cùng mới có người nối dõi, vậy mà cô còn chiếm tiền của Hà Thụy, không cho nó đưa tiền cho ba bà cháu tôi!”

"Lục Chiêu Chiêu cô đúng là đồ độc ác! Tôi khổ quá mà, con trai cuối cùng cũng có tiền đồ, lại lấy phải đứa như cô!"

13

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra rồi.

Bảo sao trước đây cũng không phải chưa từng gặp bà lão, nhưng lúc đó bà ta không vô lý như vậy.

Có lẽ là bà ta cảm thấy tôi lấy đồ của nhà họ mà không đóng góp gì nên trong lòng mới thấy khó chịu.

Tôi bảo bảo vệ lôi Hà Thụy đang trốn đằng sau ra, trực tiếp ném ra trước mặt bà lão.

Bà lão vừa nhìn thấy Hà Thụy thì hiểu ra là mình đã ném nhầm trứng vào người khác.

"Ôi con trai số khổ của mẹ ơi, sao con lại khổ thế này! Con mau ly hôn với người phụ nữ này đi!"

Bà ta trừng mắt nhìn tôi, không biết lấy đâu ra can đảm: "Hà Thụy nhà chúng tôi tuy khổ nhưng cũng nhờ khổ mà thành công! Cô nhìn tòa nhà cô đang làm việc này đi, đều là do con trai tôi mở!"

Loading...