Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỐNG VI ÂN - CHƯƠNG 22

Cập nhật lúc: 2025-02-09 22:05:25
Lượt xem: 3,463

38

"Tỷ tỷ muốn ở tầng mấy?"

"Tùy ý, em ở đâu cũng được."

"Vậy thì ở tầng hai đi, phòng của tôi ở ngay đối diện phòng em, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau."

Tôi chậm chạp nhận ra.

Không phải chứ.

Đã sống chung với nhau rồi, còn chăm sóc gì nữa.

Lúc đầu, Hạ Châm Ngôn còn khá giữ lễ.

Về sau càng ngày càng không có ranh giới.

Chẳng hạn như luôn mặc áo choàng tắm, mái tóc ướt sũng nói với tôi.

"Tỷ tỷ, bình nóng lạnh trong phòng tôi hình như bị hỏng rồi, có thể tắm ở chỗ em được không."

Hoặc chẳng hạn như, luôn gõ cửa phòng tôi vào sáng sớm, mặc áo phông trắng và quần dài màu xám rõ ràng đến bất thường.

"Tỷ tỷ muốn ăn sáng gì, trứng ốp la được không? Em chiên rất ngon."

...

Không biết có phải do tuổi tác lớn dần rồi không, tôi bắt đầu thường xuyên mơ thấy những giấc mơ xuân.

Thậm chí còn cân nhắc có nên mua một số đồ dùng cho nữ giới trên Tiểu Hồng Thư hay không.

Buổi tối.

Tôi đang lướt Tiểu Hồng Thư, Hạ Châm Ngôn lại đến mượn phòng tắm.

Lần này thậm chí còn không mặc áo choàng tắm, trực tiếp quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.

Cơ bắp săn chắc, eo thon lưng rộng, cơ bụng màu lúa mì lồ lộ ra hết.

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Thân thể trẻ trung thật tuyệt.

Hơi thở thật mê người.

Căn bản không để ý đối phương đã nói gì.

Cả người ngơ ngác, cho đến khi đối phương vào phòng tắm.

Tôi cảm thấy mũi mình ngứa ngáy.

Sờ tay lên thì ra là m.á.u mũi.

Trời ơi, thật mất mặt.

Không biết qua bao lâu, Hạ Châm Ngôn cuối cùng cũng tắm xong.

Anh ta lại quấn chiếc khăn tắm đó, đi ra.

"Tỷ tỷ đang xem gì vậy?"

"Không, không có gì."

Anh ta liếc nhìn cuốn sách trên bàn tôi: "Chuẩn bị thi cao học à."

"Ừ."

Đối phương tiến lại gần tôi.

Tóc anh ta vẫn còn nhỏ nước, trên người là mùi hương sữa tắm.

Khuôn mặt sau khi được hơi nước bao phủ càng thêm tươi tắn tuấn tú.

Tôi cố gắng không để ánh mắt mình nhìn lung tung, tập trung nhìn chằm chằm vào cuốn sách toán trước mặt.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ.

"Tỷ tỷ, đêm dài đằng đẵng, không thấy nhàm chán sao?"

Hả?

Tôi ngẩng đầu lên, căng thẳng nuốt nước bọt.

"Cái gì?"

Hạ Châm Ngôn cúi đầu nhìn tôi.

Đôi mắt sâu thẳm đen láy của anh ta, trời sinh nhìn ai cũng thâm tình, như những ngôi sao lạnh lẽo lấp lánh trên bầu trời đêm.

"Tỷ tỷ, em thật khó câu dẫn, tôi ăn mặc như thế này rồi, mà em vẫn còn đang đọc sách.

"Chẳng lẽ kiếp trước em là ni cô sao?"

Tôi hơi xấu hổ: "Anh mới là ni cô."

Nhận ra mình nói sai, tôi lại sửa lời.

"Không, anh là hòa thượng."

Hạ Châm Ngôn nâng cằm tôi lên, khóe môi nở nụ cười xấu xa.

"Vậy thì chúng ta cùng nhau kiểm chứng xem, xem tôi rốt cuộc có phải là hòa thượng hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tôi còn chưa kịp trả lời, môi anh ta đã in lên môi tôi.

Tôi và Hạ Châm Ngôn bắt đầu cuộc sống sống chung thực sự.

Mỗi ngày đều không biết xấu hổ.

Lúc đầu, tôi còn may mắn vì không cần phải mua đồ dùng cho nữ giới trên Tiểu Hồng Thư nữa.

Cậu em thật hữu dụng.

Thể lực tốt, đẹp trai, cơ bụng cũng đẹp.

mỗi ngày đều nằm nhoài trên người anh ta mà hít hà.

Nhưng rất nhanh tôi đã không chịu nổi.

Trời ơi, người trẻ tuổi sức lực thật sự quá tốt.

Căn bản không có lúc nào nghỉ ngơi.

"Hạ Châm Ngôn, dù sao cũng phải có chừng mực chứ, đây là bao nhiêu năm tích trữ của anh đều trút lên người em rồi?"

"Tỷ tỷ không phải biết rồi sao?" Anh ta ôm chặt eo tôi, giọng nói khàn khàn, "Hai mươi hai năm."

Điên rồi điên rồi.

Tôi chưa bao giờ mong chờ người thân nào đó đến thăm như vậy.

39

Sáng sớm, tôi vừa xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi ở phòng khách.

Làm tôi giật cả mình, còn chưa kịp hét lên.

"Vi Ân tiểu thư?"

Tôi ngây người nhìn ông ta: "Ông là?"

Đối phương cung kính tự giới thiệu: "Tôi họ Vương, cô có thể gọi tôi là Vương thúc."

Rất nhanh tôi đã biết, thì ra Vương thúc là quản gia của nhà họ Hạ.

Thời gian trước ông nội của Hạ Châm Ngôn phẫu thuật ở nước ngoài, ông ấy đi theo chăm sóc một thời gian, sáng nay mới về.

Giờ ăn sáng.

Vương thúc: "Ngôn thiếu gia, Chủ tịch nói theo thỏa thuận trước đó của hai người, tháng sau cậu sẽ chính thức đến công ty làm việc."

Hạ Châm Ngôn gật đầu.

"Con biết rồi, Vương thúc, ông nội con thế nào rồi?"

"Chủ tịch không có vấn đề gì lớn, dự kiến cuối tháng sau sẽ về nước."

Hạ Châm Ngôn tháng sau sẽ đến Hạ thị làm việc?

Vậy thì...

"Đúng rồi, Vương thúc, đến cuối năm khi Hạ thị đăng thông báo tuyển dụng, chú nói với bộ phận tài vụ một tiếng, bảo họ năm nay xét duyệt thêm một suất."

Hu hu.

Cậu ấy vậy mà vẫn nhớ chuyện này.

Hơn nữa, Hạ Châm Ngôn vậy mà biết tôi học đại học chuyên ngành tài chính.

"Xét duyệt thêm một suất?"

"Ừ."

Ánh mắt Vương thúc dừng lại trên người tôi một lúc, rất nhanh đã hiểu ra.

"Thêm một suất thì không vấn đề gì, nhưng Ngôn thiếu gia, theo tôi được biết, Hạ thị không cho phép yêu đương nơi công sở."

Hả?

Không thể nào.

Hạ Châm Ngôn rõ ràng cũng có chút bất ngờ: "Có quy định này sao?"

"Đúng vậy, Ngôn thiếu gia."

Phải làm sao bây giờ? Bạn trai và công việc, cái nào quan trọng hơn?

Đó là tập đoàn Hạ thị, là bạch nguyệt quang trong lòng biết bao nhiêu người xin việc.

Nghỉ thứ bảy, chủ nhật, đóng bảo hiểm đầy đủ, mức lương khởi điểm hàng năm là hai mươi vạn tệ.

Nếu có thể cho tôi vào làm, hình như bạn trai cũng không còn quan trọng lắm nữa rồi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy?"

Hạ Châm Ngôn đột nhiên hỏi tôi, ánh mắt mang theo thâm ý.

"Không nghĩ gì cả." Tôi hoàn hồn, theo thói quen nở nụ cười.

"Ồ, nhìn vẻ mặt, háo hức của chị, còn tưởng chị muốn chia tay với em chứ?"

...

Sao cậu ta đoán chuẩn thế?

 

Loading...