Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Trở Lại Mười Năm Yêu Khương Kỳ Nhất - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-01-23 07:57:07
Lượt xem: 3,290

06

 

Tôi khẽ hắng giọng, chuyển chủ đề.

 

"À mà, đội trưởng Miêu đâu rồi? Nó có thích cái đồ cào móng mới mà em tặng nó làm quà sinh nhật không?"

 

Khương Kỳ lẩm bẩm.

 

"Thì ra em đã quên ở đây."

 

Nhưng tôi không nghe rõ, bảo anh nói lại lần nữa.

 

"Nó rất thích, nên sau đó anh đã cho cả nó và cái đồ cào móng đi rồi."

 

"Anh đem đội trưởng Miêu cho người khác rồi á?!"

 

Tôi khó tin nhìn Khương Kỳ.

 

Nhưng anh chỉ im lặng gật đầu.

 

"Tại sao vậy?"

 

Đội trưởng Miêu là con mèo mà tôi và Khương Kỳ vô tình nhặt được khi đi dạo bên ngoài khu nhà anh.

 

Tôi ở cùng bố mẹ, mà bố mẹ tôi lại rất sạch sẽ, vốn không thích nuôi thú cưng.

 

Thế là đội trưởng Miêu được giao cho Khương Kỳ nuôi.

 

Mỗi tuần tôi đều đến nhà anh chơi, để thỏa cơn nghiện vuốt mèo.

 

"Tôi thấy mình quá bất cẩn, không nuôi nó tốt được nên đã cho đi rồi."

 

Khương Kỳ thản nhiên nói.

 

Tôi mím môi.

 

Nhưng rõ ràng mấy năm trước Khương Kỳ vẫn luôn chăm sóc nó rất tốt mà.

 

Nhưng quyền nuôi dưỡng nằm trong tay anh, tôi cũng không thể nói gì thêm.

 

"Vậy bây giờ anh đang làm gì?"

 

Khương Kỳ vẫn bình tĩnh trả lời.

 

"Đang kinh doanh tiệm ngọc."

 

Ồ, vậy là nối nghiệp gia đình rồi.

 

07

 

Khương Kỳ đút cho tôi một quả quýt.

 

Ngay khi anh định bóc quả thứ hai, tôi liền bảo dừng lại.

 

"Em không ăn nữa."

 

Chân tôi đang bị gãy, đi vệ sinh bất tiện.

 

Nghĩ đến đây, tôi có chút hối hận vì đã ăn quả quýt đầu tiên.

 

Khương Kỳ đặt quả quýt trở lại giỏ trái cây.

 

Anh đứng dậy đẩy ghế về vị trí cũ, vẻ mặt lạnh lùng và xa cách.

 

Tôi không hiểu sao Khương Kỳ trông không vui như vậy, chẳng còn giống anh nữa.

Dưa Hấu

 

Khiến tôi cũng bị cảm xúc của anh lây sang.

 

"Khương Kỳ, em không vui."

 

"Anh hôn em một cái đi."

 

Trước đây Khương Kỳ luôn dỗ dành tôi như vậy.

 

Nhưng anh lại nhướn mày nhìn tôi.

 

"Như vậy không hay đâu."

 

Ánh mắt tôi thản nhiên.

 

"Sao lại không hay? Chẳng phải ở đây chỉ có hai chúng ta thôi sao?"

 

Khương Kỳ nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh ngây người ra rồi.

 

Rồi anh đột nhiên cúi người tới gần, đặt lên môi tôi một nụ hôn vị quýt.

 

"Á! Anh cắn em!"

 

Khương Kỳ lùi lại, nhìn vẻ mặt tức giận phồng má của tôi, cuối cùng anh cũng bật cười.

 

Tôi dùng tay phải xoa môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Hình như sờ thấy dấu răng còn lưu lại trên đó.

 

"Đồ biến thái!"

 

Khương Kỳ vòng qua chỗ giường của tôi.

 

"Đồ biến thái đi về đây."

 

Tôi gọi anh lại.

 

"Anh đừng đi, anh đi rồi tối ai ở cùng em?"

 

Khương Kỳ đút tay vào túi quần quay lại, lại trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.

 

"Hay là em muốn tôi ở lại bệnh viện với em?"

 

"Đúng đó."

 

Tôi chỉ vào chiếc giường bên phải.

 

"Anh ngủ ở đây đi, Tiểu Khương Tử, tối nay anh hầu hạ em ngủ."

 

Khương Kỳ miệng thì nói "Tôi thật hết nói nổi".

 

Nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc giường trống kia.

 

08

 

Nhưng sáng sớm hôm sau, khi tôi mở mắt ra, bên cạnh lại chẳng có ai.

 

Chỉ có chiếc chăn hơi xộc xệch mới chứng minh Khương Kỳ tối qua đã ngủ ở đây.

 

Cửa phòng bị đẩy ra, người bước vào lại là gã trai lừa đảo hôm qua.

 

Anh ta trông như một đàn anh thư sinh, ăn mặc cũng rất bảnh bao.

 

Thoạt nhìn, thật khó mà liên tưởng anh ta với một kẻ lừa đảo.

 

Anh ta xách một chiếc cặp lồng giữ nhiệt đến trước giường tôi, nở nụ cười dịu dàng.

 

"Cố Tích, chẳng phải em luôn muốn ăn bữa sáng anh tự làm sao? Anh làm cho em đó, để em mau khỏe lại."

 

"Đại tiểu thư, em hết giận chưa? Đừng có giỡn với anh chuyện em có bạn trai khác nữa được không?"

 

"Anh biết em còn trách anh chuyện của Lạc Lạc, nên lần này anh không dẫn cô ấy đến."

 

Anh ta đặt cặp lồng xuống đầu giường, mở nắp, lấy bánh bao, trứng chiên, cháo và sữa đậu nành ra.

 

Thấy anh ta có ý định đút cho tôi ăn.

 

Tôi vội vàng giơ tay phải ngăn anh ta lại.

 

"Tôi không ăn! Anh đi đi! Y tá đâu! Có người muốn hại tôi!"

 

Cửa phòng mở ra, nhưng người bước vào không phải y tá, mà là Khương Kỳ đang xách bữa sáng vừa mua từ bên ngoài về.

 

Khương Kỳ không bỏ đi, không hề lặng lẽ rời đi.

 

Nỗi chua xót trong lòng tôi lúc này mới dịu đi đôi chút.

 

"Sao giờ anh mới về?"

 

Tôi hỏi anh.

 

Khương Kỳ và Bùi Lam nhìn nhau.

 

Anh không trả lời tôi, cũng không bước thêm bước nào vào phòng.

 

Tôi chỉ vào Bùi Lam rồi nói với Khương Kỳ.

 

"Mau giúp em đuổi anh ta đi, tên này đáng sợ quá."

 

Khương Kỳ thở dài, bước tới chắn giữa tôi và Bùi Lam, làm động tác "mời" với Bùi Lam.

 

Bùi Lam kinh ngạc nhìn anh, hình như lúc này mới nhận ra bạn trai mà tôi nói không phải là bịa.

 

Tôi ấn chuông đầu giường, nói với Bùi Lam:

 

"Tôi báo cảnh sát rồi, tôi muốn bảo vệ tống cổ anh ra ngoài."

 

Bùi Lam lúng túng lùi lại.

 

"

Cố Tích, bây giờ em không muốn gặp anh sao?"

 

"Tôi muốn gặp anh khi nào?"

 

Tôi chỉ vào hộp giữ nhiệt ở đầu giường, bảo Khương Kỳ vứt đi.

 

"Đồ người lạ đưa, tôi không dám ăn."

Loading...