TÔI THẬT SỰ KHÔNG PHẢI NGƯỜI CÔNG LƯỢC - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-09-04 12:39:30
Lượt xem: 312
Cơ thể yếu ớt kiệt sức, hành động bất tiện, làm hai phút nghỉ ngơi ba phút, ăn một miếng cơm nôn hai miếng, hai tháng mà tôi không tăng ký, ngược lại còn gầy hơn.
Tôi đã từng bị Diệp Châu chiều hư, bụng còn chưa lớn đã quen với sự chăm sóc cẩn thận của anh ta.
Nhưng khi mọi chuyện trở nên thực sự khó khăn, người đáng lẽ phải ở bên cạnh tôi nhất lại không thể trông cậy vào được.
Chờ sau khi sinh con, tôi thở phào nhẹ nhõm, giống như muốn dỡ hàng.
Ba mẹ của Diệp Châu đã muốn đến và chăm sóc tôi, nhưng họ đã bị Diệp Châu cứng rắn dẫ đi.
Bọn họ từng lén đưa tới một khoản tiền, giảm bớt một phần áp lực của tôi, nhưng Diệp Châu lại tìm tới cửa và kiên quyết muốn lấy lại số tiền đó.
Hai ông bà già tức giận chửi ầm lên, nói trong bụng tôi có con của anh ta, họ đưa chút tiền thì làm sao.
Diệp Châu thờ ơ nói: “Cũng không phải do con bảo cô ấy sinh.”
Vừa dứt lời, anh ta lập tức bị ăn một cái tát.
Anh ta cũng không thèm để ý, cười nhạo nói.
“Ba và mẹ bớt đi, có vài người không đáng để hai người đối xử như vậy đâu.”
Sao anh ta lại ghét tôi đến thế? Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu.
Khoảng thời gian nằm viện quá gian nan, may mắn có mấy người bạn tới giúp đỡ, các cô ấy cũng không rảnh rỗi gì nhưng có người đưa tới một bữa cơm, có người giúp mua chút đồ chạy làm thủ tục, vậy mà tôi cũng bình an vượt qua được quãng thời gian này.
Bạn bè nghe tôi bị đau bụng nên kêu la thảm thiết, họ cũng nhe răng trợn mắt cùng với tôi.
Các cô ấy nhẹ giọng dỗ dành đứa nhỏ trong tã lót: “An An phải lớn lên nhanh chút, sau này bảo vệ mẹ của con cho thật tốt, cuộc sống của mẹ con quá khổ, tương lai con phải hiếu thuận với mẹ con đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-that-su-khong-phai-nguoi-cong-luoc/chuong-06.html.]
Tôi đau đến mức mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, cười mắng cô ấy.
“Nói cho An An nghe chuyện này làm gì, An An của chúng ta chỉ cần bình an lớn lên, sống vì chính mình là được rồi.”
An An tên đầy đủ là Lê Nặc An, là một bé trai khỏe mạnh, lúc thằng bé sinh ra, Diệp Châu chỉ nhìn thoáng qua mà chẳng thèm ôm thằng bé, sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào hóa đơn đã được chia một phần hai số tiền.
Trước khi đi anh ta còn châm chọc khiêu khích tôi một hồi.
Anh ta bảo tôi đừng cố ý biến bản thân trở nên thê thảm như vậy, anh ta không bị mắc lừa đâu.
Tôi đã sức cùng lực kiệt rồi, mặc kệ anh ta nói gì cũng được.
Quả thật, nuôi một đứa bé rất tốn tiền, không thuê nổi bảo mẫu nên tôi chỉ có thể tự mình chăm sóc cho An An.
May thay thằng bé rất ngoan, không khóc không quậy, có nhu cầu sẽ lập tức phát ra âm thanh oe oe đáng yêu, sau khi đáp ứng thằng bé rồi thì thằng bé lại trừng đôi mắt nhỏ như quả nho của mình, nhìn tôi đến khi nào mệt rồi thì tự ngủ thiếp đi.
Bạn bè đều thán phục, nói thằng bé là cục cưng, là thiên sứ trong truyền thuyết, còn nhỏ mà đã biết đau lòng cho mẹ rồi.
Diệp Châu có lẽ xem trò vui đủ rồi nên không hề xuất hiện nữa, tôi chỉ có xé rách da mặt gọi tới để đổi lấy trợ cấp nuôi con hàng tháng, nhưng vẫn không đủ tiền.
Sữa bột, tã lót… Mấy thứ này tốn tiền hơn tôi tưởng.
Tôi do dự có nên sử dụng tiền tiết kiệm hay không, tôi gọi điện thoại cho Diệp Châu, yêu cầu anh tăng tiền trợ cấp nuôi con lên.
“Con còn quá nhỏ, tôi không có cách nào đi ra ngoài làm việc...”
“Tiền không đủ để dùng à? Tôi đang nuôi con, chứ không phải nuôi cô.”
“Nhưng con cũng không đủ dùng...”