TÔI CÒN SỐNG NHẤT ĐỊNH ĐÁ TÊN TRA NAM ĐÊN THẢM HẠI - CHƯƠNG 11
Cập nhật lúc: 2024-12-09 04:43:44
Lượt xem: 4,031
11
Không lâu sau, lại có người phát hiện bộ sưu tập mới của thương hiệu này rất giống với một tác phẩm đạt giải ở nước ngoài.
Tôi xem xét kỹ lưỡng và nhếch môi mỉm cười.
Chiếc boomerang này quay lại nhanh thật.
—
Lần này, Chu Cảnh Hàng đã dốc hết vốn liếng. Nếu không kiếm lại được, dây chuyền tài chính của hắn chắc chắn sẽ đứt gãy.
Vì vậy, khi dư luận ngày càng trở nên gay gắt, hắn chỉ còn cách cắn răng ra mặt đáp trả:
【Thương hiệu này đúng là chúng tôi làm, nhưng đây không phải đạo nhái, mà là "tưởng niệm".
Hơn nữa, SOT cũng từng "tưởng niệm" tác phẩm đạt giải đó mà, sao các bạn không tấn công Đỗ Tiểu Thư?
Nếu nói chúng tôi đạo nhái, thì SOT cũng là đạo nhái!】
Tôi bật cười.
Đúng là cãi cùn, định kéo tôi xuống nước cùng đây mà.
Tôi ngay lập tức đăng chín bản thiết kế của bộ sưu tập đạt giải, rồi gõ:
【Lau sạch mắt rồi nói chuyện, nhìn vào góc dưới cùng xem chữ ký là của ai?
Tôi vẫn còn sống, không cần ai "tưởng niệm".
Hai người tên tiếng Anh là Ctrl+C và Ctrl+V à? Thích sao chép đến thế?】
Đúng vậy.
Bộ sưu tập đạt giải đó chính là tác phẩm tôi tham gia cuộc thi khi du học ở nước ngoài.
Trang web ban tổ chức đã xóa chữ ký của tôi để làm hình ảnh giới thiệu, nhưng tôi còn giữ toàn bộ bản gốc.
Chọc nhầm người rồi, lần này Chu Cảnh Hàng đúng là "đá trúng thép".
Hắn không ngờ rằng, ngay cả khi sao chép từ nước ngoài, lại đụng trúng tác phẩm của tôi.
Nhưng lúc này hắn không thể nhận lỗi, nếu không thương hiệu lẫn hắn sẽ bị đóng đinh vào cột mốc xấu hổ của ngành thời trang.
Thế là tối hôm đó, hắn tung một loạt ảnh so sánh.
Rõ ràng hai thiết kế chẳng liên quan gì, hắn vẫn cố gán ghép để cáo buộc tôi sao chép:
【Mọi người không thấy những thiết kế này rất giống nhau sao?】
Tôi đăng bài từ tài khoản chính:
【Vậy anh với Shakespeare cũng giống nhau đấy, vì anh là ngốc tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Não với ruột cũng giống nhau, nhưng chắc anh nhét cả thứ trong ruột lên não.
Thay vì tru tréo với tôi, chi bằng đi trông cổng khu dân cư, ít ra còn có giá trị hơn.】
Nhà họ Chu đổ quá nhiều tiền vào thương hiệu này nhưng không thu lại được gì.
Chu Cảnh Hàng thậm chí không còn tiền thuê dư luận viên, nhanh chóng bị cư dân mạng chế giễu đến mức tháo chạy.
Thậm chí, cửa hàng offline của hắn còn bị xịt sơn dòng chữ:
"Đạo nhái, chó còn không thèm mua."
Nhà họ Chu xem như tiêu đời.
Chu phụ và Chu mẫu đích thân mang quà, hạ mình đến tận nhà tôi.
Chu Cảnh Hàng và Giang Hiểu La cúi đầu đứng phía trước, trông chẳng khác nào tù nhân.
Mẹ tôi vừa mở cửa ra, sửng sốt trước cảnh tượng này.
Chu mẫu vội vàng khoác tay mẹ tôi, nịnh nọt:
"Chị thông gia, lâu quá không gặp."
Mẹ tôi hoàn hồn, lập tức rút tay ra, mặt không biểu cảm.
Lúc này tôi bước ra, thấy Chu mẫu định vào phòng khách, tôi giơ tay chặn lại:
"Không cần vào, có chuyện gì thì nói ở đây đi."
"Cái con bé này…"
"Không có gì phải nói hả? Vậy thì đi."
Tôi vừa nói vừa đóng cửa, Chu phụ vội vàng chặn tay vào khe cửa:
"Có chuyện, có chuyện. Hôm nay chúng tôi đến, là muốn mời nhà các vị thu mua lại thương hiệu cửa hàng offline đó. Với các vị, đây chỉ là chuyện nhỏ."
"Chú Chu—" Tôi nhìn ông ta:
"Đúng, đúng, Tiểu Đỗ cháu nói đi."
"Chú về nhà lắp máy in tiền mà dùng. Nhà cháu chẳng việc gì phải giải quyết mớ hỗn độn của nhà chú cả."
"Đỗ Tiểu Thư!" Chu Cảnh Hàng xông lên, dùng lực đẩy cửa, gắt lên:
"Cô nói chuyện kiểu gì vậy?"
"Tôi muốn nói thế nào thì nói. Còn anh, não bé như hạt dưa, lấy tư cách gì nói chuyện với tôi?
"Không thì anh đi khám não thử xem, xem có phải khi Chúa đóng cánh cửa cuộc đời anh, Ngài cũng dùng cửa đó đập đầu anh không. Sao anh vừa vô dụng vừa phá hoại thế này?"