Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình yêu muộn màng - 5

Cập nhật lúc: 2025-01-26 13:18:57
Lượt xem: 434

Anh ta vòng tay qua vai tôi, dẫn tôi về phía đám đông.

 

Cách đó không xa, Từ Tình Mạn không biết nói đến cái gì, đang cười đến mức cả người run lên.

 

“Cô Ôn rất buồn cười, lúc học đại học còn bị mấy người bạn trai chặn sân vận động.” Cô ta lại bắt đầu, luôn lan truyền những gì cô ta nghe được dưới dạng tin đồn.

 

Tôi bước lên và ngắt lời cô ta không chút khách sáo: “Cô Từ, tôi nhớ cô không đi học đại học mà? Chuyện ở trường sao lại biết rõ như vậy?”

 

Nụ cười của Từ Tình Mạn cứng đờ, không đợi cô ta kịp phản ứng, Lục Tiêu thân thiết khoác áo khoác của mình lên vai tôi: “Chúng tôi đã ở bên nhau mười năm, cô Từ châm ngòi tình cảm của người khác như vậy, không tốt lắm đâu?”

 

Mặt Từ Tình Mạn lộ vẻ hồ nghi: “Cô có bạn trai lúc nào?”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

“Chúng tôi vẫn yêu nhau bí mật, không được sao?”

 

Người đại diện của Bên A là một phụ nữ Pháp xinh đẹp. Cô ấy đến và buôn chuyện với Lục Tiểu về quá trình chúng tôi yêu nhau, muốn sử dụng điều này để quảng bá sản phẩm mới.

 

Tôi vui vẻ giơ ly lên với Từ Tình Mạn: “Ngại quá, cô lại phí công rồi.”

 

Sắc mặt của Từ Tình Mạn tối sầm lại, cô ta quay người đi vào toilet.

 

Tôi không ngờ Lục Tiêu là cao thủ bịa chuyện, mấy nhân vật lớn đều bị lời anh ta nói làm cho sửng sốt, thỉnh thoảng lại vỗ tay khen ngợi. 

 

Đang lúc náo nhiệt, người đại diện lén lút đến gần: “Tiến độ với Đàm Vọng Châu thế nào rồi? Cô đã xóa ảnh chụp màn hình chưa?”

 

“Đúng vậy, ảnh chụp màn hình đã xóa chưa?” Một giọng nam quen thuộc xen vào.

 

Tôi theo bản năng trả lời: “Vẫn chưa...”

 

Vừa dứt lời, tôi và người đại diện đồng loạt quay đầu, ánh mắt kinh hãi nhìn Đàm Vọng Châu đột nhiên xuất hiện bên cạnh. Giờ phút này trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên một tia sắc bén. Đáy mắt không mang theo chút ý cười.

 

Chết tiệt.

 

Sắp c.h.ế.t rồi.

 

Lục Tiêu bên cạnh đang vui vẻ nói: “Ngày 31 tháng trước là ngày kỷ niệm mười năm của chúng tôi.”

 

Tôi gắt gao kéo anh ta, ý bảo anh ta câm miệng.

 

Nhảy múa trước mặt chính chủ.

 

Chết tiệt.

 

Ngày 31, tôi đến nhà Đàm Vọng Châu để quyến rũ anh...

 

Quả nhiên, nghe được câu này, ánh mắt Đàm Vọng Châu dần lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Lục Tiêu: “Rất tốt. Hôm đó Cô Ôn không chuẩn bị quà đặc biệt cho anh sao?”

 

Lúc này Lục Tiêu mới chú ý tới Đàm Vọng Châu, cười cười: “Quà? Quà gì?”

 

Tôi rụt cổ lại và cố gắng chuồn đi.

 

Đàm Vọng Châu không nhanh không chậm gọi tôi lại: “Cô nói xem, cô Ôn?”

 

Tôi lắp bắp giải thích: “Không phải, anh thật sự hiểu lầm.”

 

Lúc này, Từ Tình Mạn đã quay lại, hưng phấn chen vào đám đông, như là phát hiện ra điều gì đó tốt.

 

“Cô Ôn, chúc mừng cô mang thai. Vừa rồi ở toilet không cẩn thận nhìn thấy que thử thai, hỏi qua nhân viên vệ sinh mới biết được là của cô, chuyện làm người phát ngôn thương hiệu, cô hẳn là không tiện lắm nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Hiện trường trở nên im lặng đến đáng sợ.

 

Vài giây sau, Lục Tiêu nhanh khoa trương hơn: “Thật sao? Chúng tôi có con rồi?”

 

Trái tim tôi rên rỉ bất lực.

 

Tốt lắm... 

 

Đều hủy diệt đi.

 

Đàm Vọng Châu không cười.

 

Lần này, không né tránh những người khác. Mà là trước mặt mọi người, lạnh lùng nói: “Ôn Dĩ Tranh, anh đếm tới ba, lại đây cho anh.”

 

9

 

Trước mắt bao người, tôi bị Đàm Vọng Châu bắt đi.

 

Vừa ra khỏi cửa, tôi hét lên một tiếng, đạp giày cao gót chạy như điên về phía trước.

 

Đàm Vọng Châu khẽ quát một tiếng: “Ôn Dĩ Tranh, em còn chạy nữa anh đánh gãy chân em!”

 

Lúc tôi sắp nhảy xuống bậc thang, Đàm Vọng Châu đã túm lấy eo tôi.

 

Anh nghiến răng nghiến lợi cười hỏi: “Em ngủ với anh, là vì tấm ảnh chụp màn hình kia phải không?”

 

Sắc mặt tôi trắng bệch: “Không phải không phải, em đối với anh là thật lòng.”

 

“Vậy đứa nhỏ trong bụng em, nên gọi là ai cha?”’

 

“Anh.”

 

Đàm Vọng Châu mỉm cười, vẻ mặt u ám: “Ôn Dĩ Tranh, cmn em coi anh là cái gì?”

 

Phòng tuyến tâm lý của tôi sụp đổ hoàn toàn, tôi thú nhận toàn bộ sự thật: “Lục Tiêu tới là để cùng em diễn kịch, em cũng không biết có thể mang thai... Em chỉ kiểm tra ngẫu nhiên thôi, ai biết anh lợi hại như vậy...”

 

Đàm Vọng Châu nhét tôi vào ghế lái phụ, đóng sầm cửa xe, vòng qua đầu xe lên xe.

 

Tôi nhanh chóng thắt dây an toàn: “Đứa bé thật sự là của anh, anh không nên xúc động, sẽ một xác hai a a a a a --”

 

Lời còn chưa nói xong, xe đã chạy ra ngoài.

 

Tôi siết chặt dây an toàn, buồn bã kể với anh về việc tôi đã buồn như thế nào khi phải sống ở một đất nước xa lạ trong suốt một tháng qua.

 

Đàm Vọng Châu nghe xong, thản nhiên nói một câu: “Đáng đời.”

 

Cuối cùng xe dừng lại ở bệnh viện. Anh kéo tôi vào trong, nói chuyện đơn giản với bác sĩ vài câu.

 

Có người đưa tôi đi làm một đống kiểm tra.

 

Toàn bộ quá trình Đàm Vọng Châu trầm mặc ít nói, bác sĩ gọi tên nhiều lần cũng không nghe thấy.

 

“Này, anh sẽ không muốn em phá bỏ chứ?”

 

Đàm Vọng Châu hít sâu một hơi: “Không có chuyện gì, đừng nghĩ lung tung.”

 

Tôi ra khỏi phòng siêu âm B, cầm tờ kiểm tra.

Loading...