TIỂU CÔNG CHÚA TRẠM PHẾ PHẨM - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-02-08 09:12:26
Lượt xem: 1,972
27
Trở về Bắc Kinh, tôi kể chuyện này cho lão Chu nghe, ông ấy đầu tiên là sững người, sau đó đ.ấ.m mạnh một quyền xuống bàn: "Cặp cẩu nam nữ này, đều không phải thứ tốt!"
Bình tĩnh lại một chút, ông ấy dùng bàn tay to lớn xoa đầu tôi: "Con gái ngoan, chúng ta không nhận họ, bố đã tiết kiệm được rất nhiều rất nhiều tiền cho con, sau này chúng ta sẽ hưởng phúc!"
Sau đó ông ấy nói muốn đi thăm Trần Vi, ông ấy nói Trần Vi là đứa trẻ ngoan, sau này cũng sẽ coi như con gái ruột mà đối xử.
Đợi đến khi gặp mặt, lão Chu lại bật khóc ngay tại chỗ. Trần Vi lại mỉm cười an ủi ông ấy, nói rằng sau này mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Chúng tôi cùng nhau đi chơi công viên, chiều tối trời se lạnh, tôi đắp chăn cho Tiểu Vi, nhẹ nhàng vén tóc cô ấy ra sau tai, em gái dựa đầu vào tay tôi, thở dài: "Chị, em thật sự rất vui, cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh chị."
Đúng vậy, hai chị em sinh đôi khác trứng chúng tôi thật may mắn, thất lạc gần hai mươi năm vẫn có thể đoàn tụ.
28
Lại hai năm nữa trôi qua, chúng tôi tốt nghiệp.
Trần Vi vào nhà xuất bản làm biên tập tiểu thuyết văn học, vui vẻ như cá gặp nước.
Khâu Đình vượt qua năm ải c.h.é.m sáu tướng, nhận được offer lương cao của công ty lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi và Lâm Nguyên tiếp tục học lên thạc sĩ.
Sau đó, thân phận công chúa bãi rác của tôi cuối cùng cũng bị bại lộ, danh tiếng tuy không vang dội, nhưng tiền bạc thì rất chắc chắn. Khâu Đình trong lúc đau khổ vì tăng ca, thường tranh thủ gọi điện, cười mắng tôi giả nghèo: "Lúc trước còn muốn rủ cậu cùng nhau 996, bây giờ nghĩ lại thật nực cười, hừ!"
Tôi hết lời khen ngợi cô ấy: "Nghe nói ngài ba năm lên P7, tôi chờ ngài lên P9, để đi khắp thế giới khoe khoang."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi luôn nhớ năm đó tôi chán nản nằm lì trên giường, cô ấy đã chạy vạy khắp nơi giải quyết vấn đề cho tôi, rồi đến gõ thành giường gọi tôi dậy đi học. Mặc dù cuộc đời có một khởi đầu ly kỳ và bi thảm, nhưng sau đó tôi đã gặp được rất nhiều người tốt.
Bi kịch hôn nhân của cha mẹ ruột đã tạo thành bóng ma tâm lý cho tôi và Trần Vi, lúc ban đầu cũng là một khởi đầu lãng mạn, cuối cùng lại tự đào mồ chôn mình, còn suýt nữa kéo theo hai đứa con gái.
Trần Vi kiên quyết theo chủ nghĩa độc thân, còn tôi sau khi suy nghĩ kỹ càng, lại cho rằng chúng tôi và họ hoàn toàn khác nhau.
So với người cha ruột của tôi, Lâm Nguyên trầm lặng hơn nhiều, ngày thường anh ấy không nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, cây đàn nhị hồ còn hoạt bát hơn lời nói, nhưng anh ấy thực sự là một người đàn ông dịu dàng, đêm mưa lớn bế chú mèo con lang thang về nhà, từ một chú mèo nhỏ xíu thoi thóp, nuôi thành một đại ca oai phong lẫm liệt trong nhà.
Nhưng quan trọng hơn là, tôi không phải Tần Cần, cho dù tôi bị phản bội, tôi cũng sẽ không để nhân cách của mình sa ngã.
Huống chi tôi còn có lão Chu, lão Chu không được học hành nhiều, lớp hai tiểu học đã làm mất sách giáo khoa, ông ấy cũng từng nóng tính, nhưng sau khi có tôi, dù đối mặt với sự khiêu khích trực diện cũng tuyệt đối không động tay động chân, ông ấy thực sự đã dùng hết sức lực để nuôi dạy tôi, dù là vì ông ấy, tôi cũng sẽ luôn hướng về phía ánh sáng mà bước tiếp.
Mong lão Chu sống lâu trăm tuổi, để tôi mãi mãi được làm công chúa bãi rác vinh quang.
Hết