Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TIỂU CÔNG CHÚA TRẠM PHẾ PHẨM - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-02-08 09:07:10
Lượt xem: 3,011

 Một hôm trời mưa nhỏ, tan học, tôi cầm ô đưa Trần Vi về nhà, nghe thấy tiếng cãi nhau ở cửa.

"Tôi nói với bà là dạo này giá giảm rồi giảm rồi, bà không hiểu tiếng người à?

"Tôi không thu nữa! Bà tìm người khác đi! Làm như tôi chiếm của bà bao nhiêu tiền lắm!"

Người đàn ông ném túi xuống đất, lon nước ngọt và chai nhựa rơi loảng xoảng khắp nơi.

Bà cụ vẫn túm chặt áo anh ta, anh ta không đi được, nhảy dựng lên vùng vẫy, mặt đỏ bừng.

Trần Vi vốn luôn bình tĩnh khi thấy cảnh này lại tỏ ra rất bất an.

Tôi thấy không đành lòng, liền bước đến khuyên nhủ người đàn ông: "Đã cân rồi, sao lại không thu nữa." Vừa nói vừa cúi xuống dọn dẹp.

Chàng trai trẻ thở dài, lại lấy ra mấy tờ tiền lẻ đưa cho bà cụ, rồi bực tức xách hai túi lớn xuống lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không đến nữa, không bao giờ đến nữa, vì ba năm đồng bạc mà cãi nhau đến đau đầu."

Thấy không có chuyện gì nữa, tôi định rời đi, Trần Vi lại đột nhiên nói: "Chu Trân Châu, uống chút gì rồi hãy về."

Thật hiếm thấy, cô ấy chủ động nói chuyện với tôi, còn lấy trà chanh cho tôi.

Khi tôi ngồi xuống, tôi phát hiện lúc nãy dọn chai lọ, có chút nước ngọt b.ắ.n lên áo khoác. Trong nhà lại hơi nóng, tôi liền cởi áo khoác ra, vắt lên cạnh ghế sofa, kết quả là quên mang theo.

Mấy ngày sau trời nắng to, không mặc đến thì không nhớ ra.

Cho đến khi bà cụ chặn tôi lại ở ven đường, nhét một cái túi ni lông vào lòng tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì bà đã kéo chiếc túi vải bố to tướng đi xa.

Trong túi là áo khoác của tôi, ngay cả vết bẩn cũ ở tay áo cũng được giặt sạch sẽ.

Tôi từ nhỏ đã không có mẹ, lúc này sờ vào tay áo sạch sẽ, trong sự dịu dàng như mẹ của bà cụ, tôi không khỏi cảm thấy bồi hồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Nhớ đến chuyện phiếm mà Khâu Đình kể lại cho tôi, nghe được từ giáo viên đã nghỉ hưu: Giáo sư Trần phong độ ngời ngời, là con chim phượng hoàng bay ra từ vùng quê nghèo khó, nhờ thành tích học tập xuất sắc mà được điều từ thành phố nhỏ lên Bắc Kinh. Mười mấy năm trước, con gái ông bị tai nạn giao thông đ.â.m gãy một chân, mẹ của giáo sư từ quê xa xôi lặn lội lên thành phố, nói là lên thăm cháu gái, đến rồi thì không chịu đi nữa. Thường xuyên đẩy cháu gái đi dạo ở những góc khuất vắng vẻ trong khuôn viên trường lúc trời chập choạng tối.

Nghe nói lúc đó cháu gái chỉ cần bà nội, nhìn thấy bố mẹ thì khóc lóc om sòm, như nhìn thấy kẻ thù.

10.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Học kỳ đã trôi qua được một nửa, tôi gặp chuyện bực mình.

Hôm đó giáo viên công bố điểm bài tập về nhà, tôi lại có một bài bị điểm không.

Ở đại học, điểm thường xuyên chiếm tỷ lệ rất cao, có một điểm không thì tính ra điểm cuối kỳ chắc chắn sẽ bị trượt.

Một khi bị trượt, mọi vinh dự và cơ hội đều không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi rõ ràng nhớ mình đã nộp bài cho lớp trưởng đúng hạn, liền đi hỏi cậu ta, cậu ta ấp úng hồi lâu, cuối cùng phó mặc: "Cho dù tôi nộp thiếu thì sao? Có bản lĩnh thì cô đi tìm giáo viên đi, tôi đâu cố ý."

Tôi lười cãi nhau với cậu ta, giải quyết vấn đề mới là quan trọng. Tôi viết email cho giáo viên, dùng bản ghi thời gian điện tử chứng minh tôi đã hoàn thành bài tập đúng hạn, xin được nộp lại bản giấy.

Email không nhận được hồi âm, tôi liền đến văn phòng tìm giáo viên, nhưng ông ấy chưa nghe tôi nói được mấy câu đã mất kiên nhẫn đóng sầm cửa lại.

Những lời nói và lòng can đảm đã chuẩn bị từ lâu, còn chưa kịp bắt đầu đã bị đập tan tành.

Đứng ngượng ngùng trước cửa mười mấy phút, tôi thất thểu đi về ký túc xá, về đến phòng thì trèo lên giường, úp mặt ngủ.

Tôi học hành chăm chỉ như vậy mà lại sắp bị trượt môn. Học đại học còn có ý nghĩa gì nữa?

Khâu Đình khuyên tôi nhờ giáo sư Trần giúp đỡ nói đỡ cho: "Vì con gái ông ấy, ông ấy sẽ nói giúp cô."

Nhưng nỗi ấm ức tràn ngập trong lòng khiến tôi chán nản, tôi đã không làm như vậy.

 

Loading...