Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiếng Lòng Của Nghĩa Nữ - 2

Cập nhật lúc: 2025-01-02 14:57:52
Lượt xem: 1,398

Chương 2 

 

Trong sảnh, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ. 

 

Bàn gỗ nam mộc rộng rãi, nhưng trên bàn chỉ bày mấy bát cháo loãng cùng vài món ăn đơn giản. 

 

Nhìn thấy những món ăn sơ sài, Phương Cảnh Nghiệp đập mạnh đôi đũa xuống bàn. 

 

"Ngươi có ý gì đây? Cố tình không muốn cho chúng ta ăn cơm sao?" 

 

Lâm Uyển Nguyệt vội lên tiếng giảng hòa: 

 

"Cháo loãng cùng vài món ăn cũng rất tốt, đều là do tỷ tỷ vất vả chuẩn bị." 

 

Nhưng trong lòng nàng lại thì thầm: 

 

"Tỷ tỷ ở Kinh thành, món ngon sơn hào hải vị nào mà chưa từng thấy qua, vậy mà chỉ chuẩn bị những thứ này, chẳng lẽ tỷ ấy ghét ta đến mức này rồi sao?" 

 

"Ta vẫn nên tìm cơ hội nói với phụ thân mẫu thân đừng giữ ta lại nữa. Nếu vì ta mà khiến phụ thân mẫu thân và tỷ tỷ rạn nứt tình cảm, ta thật sự có lỗi quá!" 

 

Phương Hồng cuối cùng lên tiếng, nhưng là để ra lệnh: 

 

"Quỳ xuống!" 

 

Ta đứng yên tại chỗ, không hề động đậy. 

 

Kiếp trước, vì tiếng lòng của Lâm Uyển Nguyệt, bữa cơm mà ta dày công chuẩn bị bị họ coi như bằng chứng xác thực cho sự xa xỉ, kiêu ngạo của ta. 

 

Chính nàng ta tự mình ôm n.g.ự.c giả vờ xót xa nói rằng, cuộc sống của các tướng sĩ nơi biên ải đã khó khăn, có cháo loãng cùng vài món ăn đơn giản để ăn đã là rất tốt rồi. 

 

Nhưng giờ đây, cháo loãng cùng vài món ăn nhỏ nhặt mà họ muốn, ta đã chuẩn bị đầy đủ, vậy mà sao bọn họ lại tức giận? 

 

Thấy ta không nhúc nhích, Phương Cảnh Nghiệp bước tới, nắm chặt đôi tay ta, dùng sức mạnh ép ta phải quỳ xuống. 

 

Hắn từ nhỏ học võ, lại từng lăn lộn trong quân doanh, sức mạnh đương nhiên không phải thứ ta, một nữ tử chốn khuê phòng, sao có thể chống lại. 

 

Chỉ trong một cái bẻ tay, cổ tay ta đã hiện lên vết bầm tím, cả người cũng bị sức ép của Phương Cảnh Nghiệp mà quỳ rạp xuống đất. 

 

Phương Hồng chỉ tay vào ta, liên tục mắng là nghiệt chướng. 

 

Phương Cảnh Nghiệp càng chất vấn gay gắt: 

 

"Ngươi ở Kinh thành ngày ngày hưởng thụ sơn hào hải vị, cha mẹ hồi kinh lại chỉ chuẩn bị những thứ này? Ngươi đúng là bất hiếu!" 

 

"Ca ca làm sao biết được ta ngày ngày hưởng thụ sơn hào hải vị?" 

 

Ta cất tiếng hỏi, giọng nghẹn ngào, thân thể vốn đã yếu ớt nay chịu không nổi sự hành hạ của Phương Cảnh Nghiệp, bất giác nôn ra một ngụm máu. 

 

Thấy ta phun máu, Phương Cảnh Nghiệp kinh ngạc buông tay. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Ta không quan tâm, chỉ lạnh lùng lau vết máu, rồi chậm rãi mở lời: 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

"Khi tổ mẫu còn sống, chưa từng cho phép ta ăn thịt, mỗi bữa cơm chỉ được phép dùng nửa bát cháo loãng." 

 

"Vì phụ thân và mẫu thân, ta đã đặc biệt căn dặn nhà bếp dọn ra hẳn một bát lớn. Như vậy, làm sao gọi là bất hiếu?" 

 

Tổ mẫu ta vốn ghét bỏ mẫu thân, từ khi mẫu thân rời bỏ ta năm ba tuổi, dẫn theo ca ca đi đến biên cương xa xôi, tổ mẫu càng nghiêm khắc với ta, thường xuyên đánh mắng. 

 

Nửa bát cháo loãng đã được coi là tốt rồi, nếu tâm trạng tổ mẫu không tốt, việc bị bỏ đói quỳ phạt cũng chẳng có gì lạ. 

 

Chuyện này nói ra thật nực cười. Đường đường là đích nữ của Trấn Viễn Tướng Quân, lại chẳng được ăn no. 

 

Nhưng sự thật chính là như vậy. 

 

Ánh mắt phụ thân và mẫu thân thoáng trầm xuống, hẳn là họ cũng biết rõ đức hạnh của tổ mẫu. 

 

Mẫu thân nhớ lại những ngày từng bị tổ mẫu hà khắc, cuối cùng cũng thật tâm mà đau lòng thay ta một lần. 

 

Mẫu thân rơi nước mắt lã chã, vội vàng đỡ ta đứng dậy. 

 

"Con ngoan, con đã chịu khổ rồi." 

 

"Ca ca con cũng không cố ý, cả nhà đều là người một nhà, đừng để trong lòng." 

 

Ta không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn vết bầm tím trên cánh tay. 

 

Phương Hồng đẩy nhẹ Phương Cảnh Nghiệp một cái, hắn loạng choạng bước lên phía trước, cúi đầu lí nhí nhận lỗi. 

 

"Là ta sai, không nên đẩy muội." 

 

Lâm Uyển Nguyệt cũng vội vàng tiến lại, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau vết m.á.u dính trên y phục của ta. 

 

"Tỷ tỷ như vậy, muội nhìn mà thật đau lòng!" 

 

Nhưng trong lòng nàng lại thầm nói: 

 

"Dẫu tỷ tỷ có chịu khổ, nhưng đâu phải lỗi của ca ca. Hà tất phải làm căng như vậy?" 

 

Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người trong sảnh liền thay đổi. 

 

Sự áy náy của Phương Cảnh Nghiệp lập tức tan biến. 

 

Sự thương xót của phụ thân và mẫu thân cũng phai nhạt, chỉ còn lại ánh mắt trách móc ta "không biết điều." 

 

Không muốn dây dưa thêm, ta xoay người rời đi. 

 

Khi đi, Phương Hồng còn căn dặn ta: 

 

"Ngày mai vào cung, Hoàng hậu nương nương sẽ chọn bạn đọc sách cho Công chúa điện hạ. Con nhớ giúp đỡ muội muội của mình." 

Loading...