Thư Vọng Ký - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:43:22
Lượt xem: 1,901
Ta ngước mắt nhìn Lâm Ấp Quận vương, giọng nói có chút khô khốc:
"Nhưng nếu như viện chính cũng là người của Lương tần thì sao?"
Lâm Ấp Quận vương liếc ta một cái đầy thâm ý:
"Nàng đang nói đến Lưu viện chính sao?"
Ta gật đầu.
Lưu viện chính là Thái y đã ở trong cung từ thời Tiên đế, kinh nghiệm đầy mình, luôn giữ một vị trí vững chắc.
"Nếu là hắn, vậy thì hoàn toàn có khả năng."
Lâm Ấp Quận vương cười nhạt, chậm rãi nói:
"Lưu viện chính hồi trẻ từng có quan hệ mờ ám với Bình Chiêu nghi của phụ hoàng ta. Ta tận mắt nhìn thấy."
Ta tròn mắt nhìn hắn, không tin nổi:
"Quận vương chắc chứ?"
Hắn lườm ta một cái:
"Ta dựng chuyện này lên làm gì? Nàng tưởng ta là loại lắm điều sao?"
Ta suy nghĩ sâu hơn.
Lưu viện chính vốn là người của Hoàng hậu cô cô, nhưng nếu Lương tần nắm được nhược điểm lớn như vậy, hoàn toàn có thể khống chế hắn.
Lâm Ấp Quận vương nhếch môi, bày ra dáng vẻ "đứa trẻ có thể dạy dỗ được":
"Không đến nỗi ngốc."
Ta liếc hắn một cái.
Hắn ngả người trên ghế, gãi cằm suy nghĩ rồi trầm giọng nói:
"Chuyện này dễ giải quyết. Chúng ta cứ đánh úp bất ngờ—”
“Tối nay, ta sẽ ra tay khống chế Lưu viện chính trước. Ta quen hắn, có cách trị hắn.”
“Nàng bảo phụ thân nàng điều tra xem đứa trẻ thật sự đến từ đâu, ai là người sắp xếp?”
“Hoàng hậu nương nương thì tìm cung nữ thân cận của Lương tần. Bà ấy có thừa cách để cung nữ đó mở miệng."
"Ba hướng tấn công cùng lúc, bất ngờ ra tay."
Ta giơ ngón tay cái lên:
"Quận vương, chiêu này cao tay đấy."
Hắn hếch cằm, tự đắc nói:
"Ta từng là thần đồng đấy, nàng đừng có quên!"
Ta chợt nhớ đến thời thơ ấu của hắn—
Mẫu phi mất sớm, không có nhà ngoại chống lưng, nhưng lại quá mức thông minh xuất sắc, được Tiên đế yêu thích.
Nếu không biết tự bảo vệ mình, có lẽ hôm nay sẽ chẳng còn một Lâm Ấp Quận vương tồn tại.
Hắn nhướng mày nhìn ta:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Ánh mắt đó là sao? Ta vừa tự khen mình xong, nàng lại bày ra vẻ mặt thương hại?"
"Không có, Quận vương hiểu lầm rồi. Ta chỉ cảm thấy, mỗi khi ta nhìn thấy một người rất lợi hại, ánh mắt ta đều như thế này thôi."
Lâm Ấp Quận vương liếc ta như nhìn kẻ ngốc, xoay người đi ra ngoài.
Theo lệnh của Lâm Ấp Quận vương, chúng ta hành động ngay trong đêm, chia thành ba hướng.
Hắn dẫn theo hai ám vệ đến phủ của Lưu viện chính, trói toàn bộ người nhà hắn rồi nhốt vào địa lao.
Không biết hắn dùng cách gì, chỉ chưa đầy một khắc, Lưu viện chính đã thành thật khai nhận.
Hắn thừa nhận rằng Lương tần đã nắm được nhược điểm của hắn và dùng nó để ép buộc hắn.
Nguồn gốc thực sự của đứa trẻ và danh tính của phụ mẫu nó rất khó tra, nhưng một đứa trẻ tiến cung thì chắc chắn phải có người trung gian đứng sau.
Phụ thân ta lập tức kiểm tra tất cả những ai đã vào cung trong ngày Lương tần "sinh con", rà soát từng người một.
Hoàng hậu cô cô cũng nhanh chóng bắt giữ gia quyến của cung nữ thân cận bên cạnh Lương tần.
Con người ai cũng có điểm yếu, có tình cảm, có ham muốn. Chỉ cần có hỉ nộ ái ố, tất có sơ hở.
Chỉ trong hai ngày, toàn bộ sự thật đã được phơi bày.
Khi chứng cứ được trình lên, Bệ hạ tức giận đến mức ngất đi.
Tỉnh dậy, ngài đích thân thẩm vấn Lương tần.
Lương tần dĩ nhiên cắn chặt răng không nhận tội, nhưng cũng không chịu nổi áp lực từ hàng loạt nhân chứng và bằng chứng xác thực.
Bốn ngày sau, cả người Lương tần đầy thương tích, cuối cùng cũng khai nhận.
Bệ hạ phẫn nộ vô cùng, lập tức hạ chỉ tịch thu toàn bộ gia sản của Uy Viễn Hầu phủ.
Toàn bộ nam đinh trong phủ bị xử trảm ngay lập tức, nữ quyến bị lưu đày làm nô tịch.
Còn Lương tần, bị giam vào lãnh cung, chỉ ba ngày sau, nàng ta đã tự vẫn bằng dải lụa trắng.
Ngày Uy Viễn Hầu bị xử trảm, phụ thân phái người mai phục tại chợ Tây, bắt được Diêu Viễn Nghĩa trong lúc hắn cải trang bỏ trốn.
Hắn đã bị thương nặng, hấp hối sắp chết, nhưng trước khi nhắm mắt, hắn muốn gặp ta.
Ta đồng ý đến, nhưng lần này, Lâm Ấp Quận vương cùng đi với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Diêu Viễn Nghĩa nằm trong đống rơm bẩn thỉu, sắc mặt trắng bệch, hai má hóp sâu, so với dáng vẻ phong lưu tuấn tú năm nào, nay chỉ còn lại một bộ dạng thảm hại, tiều tụy.
Hắn trừng mắt nhìn ta, ánh mắt oán độc, khóe môi run run:
"Ta c.h.ế.t rồi, ngươi cũng đừng mong sống tốt."
"Theo một kẻ như Lâm Ấp Quận vương, cả đời này… ngươi cũng đừng mong được hạnh phúc."
"Không đâu, ngươi c.h.ế.t rồi, ta sẽ cực kỳ hạnh phúc." Ta thản nhiên nói.
Diêu Viễn Nghĩa thở dốc, nhưng giọng điệu vẫn đầy kiên định:
"Ngươi sẽ hối hận. Chắc chắn sẽ hối hận."
"Ngoài ta ra, không ai có thể mang lại hạnh phúc cho ngươi."
Ta còn chưa kịp đáp lại, Lâm Ấp Quận vương đã cúi xuống, ghé sát tai hắn, chậm rãi nói:
"Ta có thể cho nàng hạnh phúc."
"Ngươi nhanh c.h.ế.t đi."
Diêu Viễn Nghĩa trừng mắt, không thể tin được, quay đầu nhìn hắn:
"Ngươi là ai?"
Lâm Ấp Quận vương tháo mặt nạ dịch dung, để lộ gương mặt tuấn mỹ:
"Phu quân của nàng, Lâm Ấp Quận vương."
"Ta đẹo hơn ngươi nhiều. Nàng rất hài lòng về ta."
Diêu Viễn Nghĩa lắp bắp, giọng nói khản đặc:
"Ngươi… ngươi to gan lắm, dám khi quân!"
Lâm Ấp Quận vương ung dung đeo lại mặt nạ, nắm tay ta kéo đi.
Phía sau, giọng Diêu Viễn Nghĩa yếu ớt vọng tới:
"Ngươi khi quân…"
"Diệp Thư Vọng! Ngươi theo hắn, cũng sẽ không có kết cục tốt!"
Lâm Ấp Quận vương cau mày, hắng giọng một tiếng.
Ám vệ của hắn không một tiếng động rời đi.
Chỉ trong thoáng chốc, thế gian này không còn tiếng của Diêu Viễn Nghĩa nữa.
Ta liếc nhìn Lâm Ấp Quận vương, khẽ thở dài.
Hắn nhướn mày:
"Sao vậy? Nàng sợ ta phạm tội khi quân sao?"
Ta lắc đầu:
"Không phải. Chỉ là ta cảm thấy, vừa thoát khỏi hố lửa này, lại rơi vào một hố khác."
Hắn nhìn ta, nghiến răng:
"Nàng nói ta là hố lửa sao?"
"Ai mà biết được."
Lâm Ấp Quận vương tức tối đi lên trước vài bước, lại tức tối quay lại.
Ta còn tưởng hắn sắp nổi giận, nào ngờ giọng hắn lại vô cùng mềm mỏng:
"Vậy thì cho ta một cơ hội."
"Một năm sau, nếu nàng vẫn cảm thấy ta là hố lửa, nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào."
"Đây là Quận vương nói đó nhé?"
"Ta nói. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Ta gật đầu, đi lên trước:
"Vậy ta phải nghĩ xem làm thế nào để rời đi… Giả c.h.ế.t hay là hòa ly đây…? Thiên hạ rộng lớn như vậy, ta muốn đi thăm thú khắp nơi."
Hắn dừng bước, nhưng vẫn theo sau ta, lầm bầm:
"Nàng còn chưa kiểm tra ta, đã quyết định đi rồi sao?"
"Diệp Thư Vọng, ta rất xuất sắc! Lúc nhỏ ta từng là thần đồng đấy!"
"Này! Diệp Thư Vọng… Nàng muốn đi khắp nơi cũng không cần hòa ly, ta có thể đi cùng nàng mà!"
"Ta chắc chắn sẽ thể hiện thật tốt!"
"Hơn nữa, nàng còn nắm nhược điểm của ta trong tay mà, đúng không? Đúng không?"
Ta khẽ bật cười.
"Nàng cười, ta coi như nàng đồng ý rồi nhé."
"Từ hôm nay, trong vòng một năm, nàng cứ tùy ý kiểm tra ta."
"Được, vậy Quận vương nhớ thể hiện cho tốt."
Hắn đắc ý:
"Vậy để ta cõng nàng."
"Cút!"
Hết.