Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thư Vọng Ký - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:43:21
Lượt xem: 952

Về đến kinh thành, ta lập tức quay về phủ.

Mẫu thân nhìn thấy ta thì giật mình kinh ngạc, nhưng cũng chẳng có tâm trạng để hàn huyên.

Ta lập tức hỏi về chi tiết trước và sau khi Tứ Hoàng tử qua đời.

Bà nói rằng khi thư của ta được gửi đến, bà đã vào cung rồi.

Sau đó, người trong nhà lại đưa thư vào nội cung.

Khi bà nhận được thư, cả người lạnh toát, bởi khi đó trong phòng chỉ có Thái tử và Tứ Hoàng tử vừa tròn đầy tháng.

Hoàng hậu lập tức sai người đi tìm Thái tử.

Nhưng đã muộn.

Thậm chí Tứ Hoàng tử còn chẳng kịp khóc một tiếng.

"Ngã một cái là c.h.ế.t sao?"

"Lương tần nói rằng, vì Thái tử hận nàng ta, nên không chỉ ném đứa trẻ một lần."

Mẫu thân thấp giọng nói.

Bệ hạ tức giận đến mức cho rằng Thái tử mất hết nhân tính, tát Thái tử một bạt tai, rồi giam thẳng vào Tông Nhân phủ.

"Thái tử nói thế nào?"

"Thái tử nói rằng lúc đó vốn dĩ có rất nhiều người cùng đến thăm Tứ Hoàng tử. Không biết thế nào, đứa bé lại bị nhét vào tay Thái tử.

Thái tử không dám bế trẻ con, liền cẩn thận điều chỉnh tư thế, nhưng đến khi lấy lại tinh thần, phát hiện trong phòng chỉ còn một mình.

Thái tử vội vàng đặt Tứ Hoàng tử vào nôi, thì bên ngoài người đã tràn vào."

Ta tức đến run người.

"Rõ ràng Tứ Hoàng tử đã c.h.ế.t từ trước, có kẻ đã sắp đặt mọi thứ, chỉ chờ Thái tử tự chui đầu vào bẫy."

Lâm Ấp Quận vương hờ hững lên tiếng.

Mẫu thân ngẩn ra, lúc này mới chú ý đến người đàn ông đứng cạnh ta, ngạc nhiên hỏi:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Vị này là?"

"Thị vệ của con, mẫu thân không cần để tâm."

Ta thản nhiên đáp, Lâm Ấp Quận vương bĩu môi, lẩm bẩm gì đó rồi đứng dựa vào cửa.

"Phụ thân có phái người bảo vệ Thái tử không?"

Mẫu thân thở dài, trong mắt tràn đầy lo lắng:

"Đã phái mười ám vệ đi rồi, Thái tử chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm. Chỉ là… chuyện này thật sự rất khó giải quyết."

Quả thật vô cùng nan giải.

Bởi vì Tứ Hoàng tử đã chết, đó là sự thật không thể chối cãi.

Hơn nữa, không một ai có thể chứng minh rằng Thái tử chưa từng ném đứa bé xuống đất.

Phụ thân ta nghe tin ta về, lập tức từ nha môn chạy về.

Đến tối, ca ca ta cũng lặng lẽ quay lại phủ.

"Muội trở về làm gì? Nếu để bệ hạ biết được, lại thêm một chuyện phiền phức."

Mẫu thân căng thẳng đến mức không giấu nổi sự sợ hãi.

"Mai muội sẽ rời kinh ngay. Muội quay lại chỉ để báo cho mọi người một chuyện—bằng hữu của muội đã nhìn thấy Diêu Viễn Nghĩa xuất hiện ở kinh thành."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Ca ca ta khẽ cau mày, giọng nói trầm xuống:

"Chuyện này, mười phần thì đến tám chín phần có liên quan đến hắn."

Nói rồi, huynh ấy cũng liếc sang người đàn ông vẫn đứng im bên cửa, cảm thấy có chút quen mắt:

"Vị này là?"

Lâm Ấp Quận vương ho nhẹ một tiếng, chưa đợi ta giới thiệu, hắn đã tự mình nói:

"Ta là thị vệ có võ công cao nhất bên cạnh Vương phi!"

Ca ca ta ra vẻ nghiêm túc, chắp tay thi lễ với hắn một cái, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn.

Sau đó, mọi người lại tiếp tục bàn bạc cách giải cứu Thái tử.

Ca ca không thể ở lâu, trước khi trời sáng đã lặng lẽ rời đi.

Ta trằn trọc không ngủ được, liền dứt khoát không ngủ nữa.

Lâm Ấp Quận vương ở ngay gian ngoài phòng ta, ta chỉ cần trở mình một cái, hắn đã nhíu mày đầy khó chịu.

"Nàng thật ồn ào. Nếu không ngủ được, ta có thể giúp."

"Giúp thế nào?" Ta hỏi.

"Đánh ngất."

Ta im lặng, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Nhưng trong lòng cứ cảm thấy có điều gì đó bị ta bỏ sót.

"Chuyện của Tứ Hoàng tử, cũng không phải là không có cách giải thích."

Lâm Ấp Quận vương gõ cửa, ta đứng dậy mở cửa cho hắn, hắn tự nhiên bước vào:

"Không ngủ được, chi bằng trò chuyện đi."

Ta rót trà cho hắn:

"Nguyện nghe cao kiến của Quận vương."

"Có hai khả năng."

Hắn chậm rãi nói:

"Một là đứa trẻ thực sự là con ruột của Lương tần, nàng ta tàn nhẫn, tự tay g.i.ế.c con để đổ tội lên Thái tử."

"Hai là, đứa trẻ đó vốn không phải con của nàng ta, nàng ta chỉ đang g.i.ế.c con của người khác."

Lâm Ấp Quận vương thong thả uống một ngụm trà, giọng điệu không chút d.a.o động:

"Ta không hiểu rõ nàng ta, nhưng nàng hiểu. Nàng thử nghĩ xem, nàng ta tự tay g.i.ế.c con mình, hay là g.i.ế.c con của người khác?"

Bàn tay ta đang cầm chén trà bỗng khựng lại.

Ta bỗng nhớ lại một chuyện—

Hôm đó, lúc nàng ta mang thai bốn tháng, ta vô tình chạm vào bụng nàng ta, mềm nhũn như bông.

Nhưng sau đó, khi Hoàng hậu cô cô hỏi đến, viện chính của Thái y viện đã đích thân xác nhận Lương tần thực sự có thai.

Chuyện ấy cũng từ đó mà lắng xuống.

Một cái bụng bầu mềm nhũn đến mức ấy, có khi nào…

Chỉ là một cái gối?

"Hoàng hậu cô cô nói, viện chính đã đích thân xác nhận."

Loading...