Thời Khắc Tuyệt Đẹp Nhất Nhân Gian - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-01-28 12:55:46
Lượt xem: 1,165
Vạn nhất, vạn nhất sơn tặc đuổi theo, hắn có thể chặn lại cho chúng ta, tranh thủ thêm thời gian và cơ hội chạy trốn cho chúng ta.
Trời lại đổ tuyết lớn, còn kèm theo mưa, giẫm phải cành cây, cũng phát ra tiếng xào xạc.
Chúng ta đi từ sáng đến tối, dần dần nhóm đuốc lên.
Bà nội ho suốt dọc đường, Quý Ngưu ca và những người khác thay nhau cõng bà nội.
Ta vô số lần ngoảnh đầu nhìn lại, phía sau đen kịt một màu, căn bản không nhìn thấy Thạch Định.
Mười mấy năm qua cộng lại, nước mắt ta rơi không nhiều bằng hôm nay.
Cho đến khi đi qua cầu độc mộc, vượt qua con suối xiết, Thạch Định mới đuổi theo, đá mấy cước khiến cầu độc mộc rơi xuống suối.
Hắn tiến lên nắm tay ta, nhẹ nhàng kéo ta vào lòng: “Chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Hắn lại hỏi ta có sợ không.
“Có chàng ở đây, ta không sợ.”
7
Đến bên ngoài hang động, vừa lạnh vừa đói, may mà hang động rất lớn, đủ để chứa chúng ta vào trong hang động, ai nấy đều không màng đến mệt mỏi, vội vàng đun nước nấu canh gừng.
Đun nước rửa qua loa, thay quần áo khô ráo dày dặn.
Vài đứa trẻ đói đến mức khóc hu hu, dùng cao lê pha một nồi canh dỗ dành.
Lại vội vàng hấp bánh bao, bánh màn thầu, ăn kèm với dưa muối đã chuẩn bị sẵn, lót bụng trước.
Thạch Định dẫn theo mấy nam nhân ở bên ngoài, dùng đá chặn kín cửa hang.
“Tuyết rơi lớn như vậy, đợi một đêm là có thể phủ kín dấu chân chúng ta, bọn chúng sẽ không tìm thấy nơi này.”
Thạch Định bảo mọi người nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục đi.
“Còn phải tiếp tục đi sao?”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
“Cuối hang động này có một sơn cốc, đủ để chúng ta xây nhà, khai hoang đất đai.”
Ta cùng hai muội muội nép vào nhau, Thạch Định và những người khác không thể ngủ hết được, phải để người canh chừng động tĩnh bên ngoài, vạn nhất, vạn nhất có sơn tặc võ nghệ cao cường, gan dạ đuổi theo...
Bên ngoài hang động lại truyền đến tiếng sói tru, chúng ta ai nấy đều có cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Có ánh sáng xuyên qua lỗ hổng nhỏ vào nhưng không ai muốn động đậy, thực sự quá mệt mỏi.
Nhưng con người không thể không sống, nên không thể không cố gắng.
Chưa kịp ăn sáng, Thạch Định dẫn chúng ta tiếp tục đi trong hang động, đi được khoảng một nén nhang, bỗng nhiên thông thoáng sáng sủa.
Cũng nhìn thấy lương thực của chúng ta.
Đi thêm một đoạn nữa, ánh sáng càng rõ hơn.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Mấy đứa trẻ tuy vui mừng khôn xiết nhưng không chạy lung tung, trên mặt người lớn cũng hiện vẻ vui mừng, thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy đào nguyên tiên cảnh trong truyền thuyết.
Bên ngoài băng giá tuyết phủ, trong sơn cốc này lại có hoa nở, chim hót.
Ông nội đi xem xét khắp nơi trước rồi quay về nói: “Hình như trước đây nơi này có người ở.”
“Có lẽ cũng là để tránh chiến loạn, đợi chiến tranh kết thúc, lại di cư ra khỏi núi.”
Nam nhân nào cũng có sức khỏe tốt, đã chuẩn bị vội vàng khai hoang một ít đất, trồng hành tỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nơi này dùng để trồng hoa màu, trái cây thì không gì tốt hơn.
“Vậy sau này chúng ta ăn chung hay mỗi nhà mỗi ngả?”
Không biết ai đã nói câu này, không khí vui mừng bỗng chốc nguội lạnh đi.
Đúng vậy, là ăn chung hay mỗi nhà mỗi ngả?
Mỗi nhà có thói quen khác nhau, số nhân khẩu khác nhau, lương thực cũng khác nhau.
Nhà chúng ta lương thực nhiều nhưng nhà cha nương lương thực lại ít.
Tất cả đều nhìn về phía Thạch Định.
Thạch Định cười nói: “Vẫn là mỗi nhà mỗi ngả, sơn cốc lớn như vậy, khai hoang hết ra trồng lương thực, cũng không ăn hết được. Còn thịt, đến lúc đó ta sẽ dẫn mọi người đi săn, ông nội cũng có thể dạy mọi người săn bắn, không thiếu miếng thịt này.”
Ta nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Ta thực sự sợ mọi người ăn chung.
Càng lo Thạch Định sẽ gánh hết về mình, tốn công mà không có kết quả.
“Nghe Thạch Định đi, chúng ta vẫn mỗi nhà mỗi ngả, thiếu gì thì hỏi mọi người mượn một ít, hoặc đến trấn, huyện, nghĩ cách mua một ít.”
Đã bàn bạc xong, liền bắt đầu bận rộn.
Bước đầu tiên là tìm nguồn nước, đã có người ở, chắc chắn phải dùng nước.
Thạch Định và những người khác đã tìm thấy suối, mạch nước ngầm, còn có cây ăn quả trồng từ trước, những ngôi nhà họ từng ở đã bỏ hoang mục nát.
Mọi người chọn vị trí xây nhà, dọn sạch những viên đá có thể dùng, lấy làm nền đất, đốn gỗ xây nhà gỗ, nóc nhà dùng thanh gỗ đắp lên trước, sau đó chẻ tre đan vào làm mái nhà.
Cha nương vốn ăn chung với chúng ta nhưng sau khi nhà xây xong, lại đề nghị sau này vẫn mỗi nhà mỗi ngả.
Ta biết họ sợ theo ta bữa nào cũng ăn no, ăn quá nhiều, sớm muộn gì cũng ăn hết lương thực.
Cũng sợ đại ca, tiểu đệ không còn chí gánh vác gia đình.
Càng sợ Thạch Định có khúc mắc trong lòng.
Ông bà nội vì vậy mà coi thường ta.
Thạch Định cười nói: “Vậy thì nghe theo nhạc phụ nhạc mẫu.”
8
Nhà chúng ta hiện tại chỉ có hai gian, còn không bằng gian nhà để lương thực phía sau.
Bếp dùng tre dựng, tùy tiện xếp mấy viên đá thành lò, chỗ ăn cơm là một tảng đá tương đối bằng phẳng, ghế cũng là đá.
Có cảm giác vừa vất vả vừa hạnh phúc.
Nhà cha nương cách ta một đoạn, hai nhà nấu món gì, mùi cũng bay sang hết cả, chỉ cần hét lớn một tiếng là có thể nghe thấy.
Có khoảng cách nhưng không quá xa.
“Đợi sang năm ta xây thêm hai gian nhà nữa ở bên này, đến lúc đó...” Thạch Định nói, vừa nói vừa nháy mắt với ta.
Ta biết hắn đang nghĩ gì.
Mấy ngày nay ta sợ gây ra tiếng động, bị ông bà nội nghe thấy, đã từ chối hắn nhiều lần.
Năm nay ăn Tết rất đơn giản, phải nói là không có tâm trạng để ăn Tết.
Cũng không quan tâm đến mùng mấy, đều đang khai hoang đất đai, nghĩ đến việc sớm trồng một ít rau xanh, dưa quả.
Phân người, tro đốt từ cỏ cây, đều là bảo bối, ủ trong hố, chờ bón cho cây.
Nhà ta chỉ có Thạch Định là đặc biệt tháo vát, ông nội còn tháo vát hơn ta, ta phải giặt giũ nấu cơm, chỉ có thể giúp nhặt nhạnh rễ cây.