Thiên Sư Bạch Chỉ 4 - Tượng Đồng Xanh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-25 11:47:53
Lượt xem: 1,140
Tôi thì giận dữ trách móc: “Đinh Tổ Dục, cậu yêu đương thế nào mà lạc luôn xuống Địa phủ thế hả? Uống cái quái gì mà uống!”
Vừa nói, tôi vừa ném tấm bùa trong tay về phía anh ta.
Tuy nhiên, khi tấm bùa sắp chạm vào người Đinh Tổ Dục, nó bị một kết giới b.ắ.n ngược lại, phát ra một tia sáng vàng chói.
Tần Yến nhanh chóng kéo tôi, sử dụng thiết bị móc bay, cả hai đáp xuống một tảng đá gần đó.
Tia sáng vàng mạnh mẽ như vậy, chắc chắn có người đã mở cánh cửa dẫn vào U Minh giới.
Tần Yến thu hồi móc bay, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng:
“Bạch đại sư, cô nói xem chuyện này có liên quan đến Từ Kiên không?”
“Từ Kiên chỉ là người bình thường, chắc chắn không có khả năng mở cổng U Minh, nhưng ông ta có tiền, có lẽ đã thuê một số người biết thuật pháp đến làm.”
“Nhưng Tề Phi Ngọc đâu có liên quan gì đến Từ Kiên.”
“Nếu thực sự là Từ Kiên làm, vậy tại sao lại bắt Tề Phi Ngọc…”
“Thử một chút là biết ngay thôi.”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo từ không trung dần tiến lại gần, liền vươn tay kéo Tần Yến đứng sau lưng mình, tay kia kết ấn niệm chú.
Trong khoảnh khắc, tảng đá dưới chân biến mất, tôi và Tần Yến lại rơi thẳng xuống, trở về căn phòng của Tề Phi Ngọc.
5
Tề Phi Ngọc thần trí không rõ, cầm d.a.o lia lịa c.h.é.m vào không khí, vừa làm vừa sợ hãi hét lớn: “Đừng... đừng lại đây, đừng gi.ết tôi!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Cứu tôi với, trời ơi!”
Nhìn thấy chúng tôi, cậu ấy càng thêm hoảng loạn, luống cuống trèo qua cửa sổ định nhảy xuống.
Tần Yến phản ứng nhanh nhẹn, lập tức túm lấy Tề Phi Ngọc. Lúc này cậu ấy bị treo ngược đầu ra ngoài, hai chân chổng lên trên, đập đầu vào tường “cốp” một cái.
Cú va chạm đó làm cậu ấy tỉnh táo lại ngay lập tức. Nhìn rõ tình hình hiện tại, Tề Phi Ngọc vội vàng túm chặt lấy Tần Yến:
“Thiếu gia Tần! Công tử Tần! Ngàn vạn lần đừng thả tay, kéo tôi lên đi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả!”
Tần Yến cười gian, nhẹ nhàng mở miệng: “Tề ảnh đế, tiền thì tôi không hứng thú lắm. Hay là anh kể thử xem anh và Từ Kiên quen biết như nào đi?”
Tề Phi Ngọc lúc này hồn vía bay mất, mắt đảo lia lịa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Từ... Từ Kiên là ai? Tôi không quen!”
Tần Yến nghiêng người, cố tình thở dài, giọng nói đầy tiếc nuối:
“Ồ, vậy thì ngại quá, Tề Ảnh đế, anh biết đấy, tôi nhát gan lắm. Vừa bị dọa xong, giờ không còn sức nữa rồi.”
Tề Phi Ngọc toát mồ hôi lạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Yến hơn:
“Tôi nói! Tôi nói! Cầu xin anh đừng thả tay!”
“Từ Kiên là nhà đầu tư cho bộ phim đầu tiên của tôi. Sau đó ông ta cũng thỉnh thoảng hỗ trợ tôi. Chỉ khi nào ông ta muốn đầu tư, chúng tôi mới gặp nhau. Còn lại tôi không biết gì hết!”
Tôi ung dung ngồi cạnh cửa sổ, uống một ngụm trà, giơ ngón cái về phía Tần Yến:
“Chỉ là quan hệ đơn giản như thế, sao không nói ngay từ đầu?”
“Vì tôi thấy cảnh sát từng tìm ông ta. Tôi sợ nếu công khai quen biết ông ta sẽ bị mất fan.”
Tôi ra hiệu cho Tần Yến kéo Tề Phi Ngọc lên:
“Thế anh nói đi, chuyện lần này anh mời tôi đến đảo Hải Lộc, có phải là ý của Từ Kiên không?”
Tề Phi Ngọc ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển:
“Không phải! Bạch đại sư, đây hoàn toàn là trùng hợp. Cô biết mà, khi tôi livestream với fan, họ đề cử cô, nên mới có hợp tác lần này.”
“Đúng là trùng hợp thật. Anh mời tôi đến Hải Lộc, đúng lúc bạn gái cũ của Đinh Tổ Dục tìm đến đòi tái hợp, trùng hợp hơn nữa, bạn gái anh ta cũng đang ở đây.”
“Điểm mấu chốt là Đinh Tổ Dục mất tích, bị đưa đến U Minh giới. Còn anh, người bị bắt cùng anh ta, lại có thể từ U Minh giới quay về dễ dàng.”
Nghe vậy, Tề Phi Ngọc lập tức nhảy dựng lên:
“Bạch đại sư, tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì. Tôi làm sao có bản lĩnh đó? Cái gì mà U Minh giới, cái gì mà dễ dàng ra vào? Khách sạn này thật sự rất tà môn.”
“Nếu tôi có khả năng như vậy, chẳng lẽ tôi lại dễ dàng để các anh phát hiện? Tôi đâu có ngu!”
“Tôi đã nói rồi, ở đây mọi thứ nhìn thấy đều thật giả lẫn lộn, không thể phân biệt được.”
“Thay vì tìm tôi gây phiền phức, chi bằng đi tìm nơi có vấn đề thật sự ấy!”
Cậu ấy nói, mặt đỏ bừng lên vì tức.
Tôi nhìn cậu ấy mỉm cười, đưa một chén trà:
“Xin lỗi nhé, Tề Ảnh đế. Ngay từ đầu tôi đã không nghi ngờ anh, là do Tần Yến tự ý làm, anh có thần thái như vậy, sao có thể là phản diện được? Bớt giận, bớt giận.”