Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn - P6
Cập nhật lúc: 2025-01-20 12:36:27
Lượt xem: 2,959
"Vậy ra, anh không phải gu của em, anh mới đúng phải không?"
Tôi thấy đầu óc choáng váng, chuyện này vẫn chưa qua à?
"Tạ Trì, anh có trẻ con không vậy?"
Tạ Trì nhìn tôi có chút tủi thân: "Giờ lại chê anh trẻ con rồi?"
"Bọn họ nói đúng, không thể để phụ nữ có được dễ dàng, có được rồi thì không biết trân trọng nữa."
Vậy ra, trước đây anh lạnh nhạt với tôi là vì sợ tôi có được rồi không biết trân trọng?
Thật không hiểu nổi mạch não của đàn ông bây giờ.
Tạ Trì không đưa tôi về nhà, mà đến căn biệt thự của anh, tôi cũng đã từng đến đây.
Mãi cho đến khi vào phòng, Tạ Trì vẫn giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi.
Thôi được rồi, tự mình gây ra họa, tự mình dỗ vậy.
Tôi chặn đường Tạ Trì, kéo cà vạt của anh xuống, ngẩng đầu hôn anh. Giọng nói rất nhỏ: "Gu của em là anh, được chưa?"
Tôi định quay người bỏ chạy, nhưng ngay sau đó đã bị anh ép vào cửa, hôn mạnh mẽ.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai tôi, mang theo sự quyến rũ: "Nghiên Nghiên, anh muốn thử nội dung tiểu thuyết em đọc."
Lúc này hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, đáy mắt long lanh nước.
Tôi nắm chặt lấy tay áo anh: "Không có mua cái đó..."
Tạ Trì nuốt nước bọt, đáy mắt thoáng qua vẻ hối hận.
Cuối cùng cũng không tiếp tục, ôm tôi vào lòng, thở hổn hển, cơ thể phập phồng theo nhịp thở.
16
Mấy ngày sau, tôi đều ở lại biệt thự của Tạ Trì.
Hôm nay anh không đi làm, tôi nhắn tin cho anh: [Đang làm gì vậy?]
Thật ra giữa những người yêu nhau, mỗi câu "đang làm gì vậy" đều là đang nói "em nhớ anh".
Tạ Trì gửi một bức ảnh: [Đang tập thể dục.]
Tôi lập tức mở to mắt, trong ảnh Tạ Trì tuy mặc quần áo nhưng cả áo đều ướt đẫm.
Quần áo dính sát vào người, làm nổi bật cơ ngực, cơ bụng. Tôi đang định phóng to lên để nhìn cho rõ thì ảnh bị thu hồi.
Tạ Trì nhắn tin: [Suýt quên mất, anh không phải gu của em, không nên gửi cái này cho em xem.]
Người này bị bệnh à? Tôi tức giận úp điện thoại xuống bàn, quyết định không thèm để ý đến anh nữa.
Đến khi tan làm, tôi nhận được tin nhắn của Tạ Trì, nói hôm nay không đến đón tôi được, sẽ bảo chú Trương tài xế đến.
Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Tôi gọi điện cho anh, anh không nghe máy.
Linh cảm mách bảo tôi, nhất định đã xảy ra chuyện gì với Tạ Trì.
Khi chú Trương đến đón tôi, tôi lập tức hỏi thăm tình hình của Tạ Trì.
Chú Trương ấp úng, không dám nói cho tôi biết. Tôi thấy chú ấy nhất định biết chuyện.
Cuối cùng, sau khi tôi năn nỉ ỉ ôi, chú Trương cũng nói cho tôi biết. Dù sao, sau này người ở bên cạnh Tạ Trì là tôi.
Hóa ra, những vết thương trên lưng Tạ Trì đều là do mẹ anh đánh.
Bố của Tạ Trì bên ngoài chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Mỗi lần mẹ anh phát hiện ra thì lại trút giận lên người Tạ Trì.
Mấy năm nay bà ấy càng ngày càng điên cuồng, lúc đầu chỉ tát tai, bây giờ đã dùng roi da quất.
Mỗi lần Tạ Trì từ nhà cũ về, lưng đều bê bết máu.
Nghe xong, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Dì Tạ bình thường trông tao nhã đoan trang, vậy mà lại là một kẻ điên? Chú Tạ lịch thiệp nho nhã, vậy mà lại là một tên đàn ông ngoại tình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Bọn họ vẫn luôn giả vờ hòa thuận trước mặt người ngoài.
Tôi không dám tưởng tượng, những năm qua, Tạ Trì đã sống như thế nào?
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Chú Trương thở dài: "Cậu chủ sợ cô sẽ vì chuyện này mà ghét bỏ cậu ấy, sợ hãi cậu ấy. Nên vẫn luôn không dám nói cho cô biết."
Tôi không nói gì, chỉ cần nghĩ đến những chuyện Tạ Trì đã trải qua, tim tôi lại nhói đau. Đồ ngốc này.
17
Về đến biệt thự, tôi cứ đợi Tạ Trì.
Đợi đến rất khuya, Tạ Trì mới về nhà.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa, bật đèn lên, lại thấy tôi ngồi trên ghế sofa. Tạ Trì mỉm cười, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. "Khuya rồi sao còn chưa ngủ?"
Tôi không trả lời anh mà trực tiếp cởi quần áo của anh. Vì sợ chạm vào vết thương, động tác của tôi rất cẩn thận.
Tạ Trì nắm lấy tay tôi, nhướng mày: "Hôm nay em chủ động vậy?"
Tôi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy tôi như vậy, Tạ Trì dường như cũng đoán ra được điều gì đó. Anh thở dài, không ngăn cản nữa, chủ động cởi áo sơ mi ra.
Vết thương trên lưng đã được bôi thuốc và băng bó. Nhưng khi nhìn thấy, tôi vẫn không kìm được mà đỏ mắt.
Tạ Trì cười tự giễu: "Trước đây anh luôn sợ sự bất thường của mình sẽ làm em sợ, cố gắng nhịn, không ngờ vẫn dọa em sợ rồi."
"Anh là đồ ngốc sao? Bà ấy đánh anh, anh có thể tránh mà."
"Bà ấy nói mình không kiểm soát được, nói là yêu anh nên mới đánh anh, nếu không thì sao lại không đánh người khác?"
Cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là thao túng tâm lý. Thử hỏi một người từ nhỏ đã phải chịu đựng những chuyện như vậy, tâm lý làm sao có thể khỏe mạnh được?
"Không, không phải vậy, tình yêu không phải như thế."
"Vậy tình yêu là như thế nào? Nghiên Nghiên, dạy anh đi."
Khi môi Tạ Trì hôn lên, tay tôi đã đặt trên eo thon gọn và cơ bụng săn chắc của anh.
Nụ hôn của Tạ Trì rất sâu, lực trên tay gần như muốn siết chặt tôi vào lòng.
Mãi đến khi tôi không thể đứng vững nữa, anh mới đỡ tôi dậy, bế vào phòng.
Nhiệt độ trên tay Tạ Trì nóng đến mức khiến tôi run rẩy không ngừng.
Nhưng tôi biết, lần này anh sẽ không dừng lại. Bởi vì tôi nhìn thấy thứ anh lấy ra từ tủ đầu giường, rất nhiều hộp.
Tôi giống như một chiếc thuyền con giữa đại dương mênh mông, mặc cho Tạ Trì chèo lái. Dù sóng dâng hay sóng lặng, mọi cảm giác đều đến từ anh.