Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn - P3
Cập nhật lúc: 2025-01-20 12:35:18
Lượt xem: 3,258
7.
Buổi tối, để ăn mừng việc cả phòng đều được giữ lại, không ai bị sa thải, trưởng phòng tổ chức đi hát karaoke.
Ban đầu chỉ là buổi tụ tập riêng của phòng, không ngờ Tạ Trì cũng đến.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy đồng nghiệp trong phòng đang kính rượu sếp lớn.
Còn anh chỉ liếc nhìn tôi lúc tôi bước vào, rồi tiếp tục uống rượu với mọi người.
Tôi hiểu, đây là định coi tôi như người xa lạ.
Dù sao bây giờ tôi không còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm nữa, dính dáng đến tôi chẳng có lợi gì.
Tôi hiểu ý, cố tình tìm chỗ ngồi xa Tạ Trì nhất.
Nhưng lại phát hiện sắc mặt Tạ Trì càng khó coi hơn.
Không biết ai chọc giận anh, người đó chắc tiêu đời rồi.
Tôi từng thấy Tạ Trì đánh nhau, trông như kẻ không sợ chết.
Chỉ có tấn công mà không có phòng thủ, nếu không bị người ta cản lại, có thể đánh c.h.ế.t người ta.
Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Tôi định đi vệ sinh xong sẽ lén chuồn êm.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy Tạ Trì đứng ở cửa.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ửng đỏ vì hơi men.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.
Đột nhiên anh tiến lên một bước, nắm lấy tay tôi bế thốc lên, đi vào phòng trống không có ai, giơ chân đóng cửa lại. Sau đó, ném tôi mạnh xuống ghế sofa đơn, một đầu gối chèn vào giữa hai chân tôi, giọng khàn khàn:
"Lâm Nghiên, bỏ rơi tôi, vui lắm à?
"Tôi không đi tìm em, thì em định cả đời không đến tìm tôi?
"Nói cái gì mà thích tôi nhất, thực ra đều là lừa dối."
8.
"Ư...ưm..." Giọng nói của tôi mang theo chút ấm ức khó nhận ra.
Chưa kịp mở miệng, môi Tạ Trì đã hung hăng phủ xuống. Anh mút mạnh, mang theo sự cuồng nhiệt không thể chối từ, đầu lưỡi không ngừng quấn quýt, từng chút từng chút một, đem hơi thở nóng bỏng, tất cả đều đưa vào miệng tôi. Khiến toàn thân tôi mềm nhũn, gần như sắp nghẹt thở.
Bên tai là tiếng thở dốc của Tạ Trì. Tay anh không biết từ lúc nào đã luồn vào vạt áo tôi. Nhiệt độ nóng rực bao phủ bên hông, nhẹ nhàng xoa nắn, khiến tôi run rẩy từng cơn.
Tôi bắt đầu giãy giụa. "Tạ Trì, có gì thì từ từ nói, anh như vậy em sợ lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhưng anh lại như không nghe thấy, cởi cà vạt màu xanh, trói tay tôi ra sau lưng, quấn hết vòng này đến vòng khác.
Trong lúc nguy cấp, tôi cắn mạnh vào vai anh một cái.
Nghe thấy tiếng rên rỉ của Tạ Trì, nhưng anh không đẩy tôi ra, ngược lại còn ôm tôi chặt hơn. Tiếng rên rỉ đó dường như còn mang theo vài phần thích thú.
Nếm được mùi m.á.u tanh, tôi từ từ buông ra.
Điều đập vào mắt tôi là nụ cười thỏa mãn của Tạ Trì. Tôi cắn anh… sướng đến vậy sao?
Tạ Trì dùng đầu ngón tay xoa lên đôi môi sưng đỏ của tôi, cúi đầu mổ nhẹ vài cái. "Nghiên Nghiên cắn mỏi miệng không? Nếu không mỏi, bên kia cũng muốn bị em cắn, được không?"
Không ai nói với tôi là Tạ Trì lại điên như vậy!
Cảm giác bàn tay trong áo có xu hướng đi lên, tôi hoảng sợ: "Tạ Trì, anh tỉnh lại đi, đây là ở ngoài, chúng ta như vậy rất dễ bị người ta phát hiện."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Động tác của Tạ Trì khựng lại.
Tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm thì hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào tai tôi: "Nghiên Nghiên nói đúng, chúng ta về nhà tiếp tục."
Về nhà, về nhà nào, nhà anh hay nhà tôi?
Chưa kịp để tôi hỏi, Tạ Trì đã cởi trói cho tôi, trực tiếp vác tôi lên vai.
"Em có thể tự đi mà."
Bàn tay to lớn của Tạ Trì vỗ vào tôi một cái: "Im lặng."
Tôi lập tức không dám nói gì nữa. Đừng nói tôi nhát gan, từ nhỏ tôi đã hơi sợ anh.
Lúc ra ngoài, đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Họ đều hướng về tôi những ánh mắt lo lắng, dường như đang cân nhắc xem có nên báo cảnh sát giúp tôi hay không.
Tôi vội vàng ngẩng đầu giải thích: "Chúng tôi quen nhau, sở thích của anh hơi đặc biệt." Tôi không muốn nửa đêm phải đến đồn cảnh sát.
Những người đó lập tức đổi sang vẻ mặt "đầy ẩn ý". Mấy cô gái đánh giá vóc dáng của Tạ Trì từ trên xuống dưới, lén lút giơ ngón tay cái với tôi. Miệng hình như đang nói: "Chị gái, ngon đấy!"
Không phải, họ có phải đã hiểu lầm gì đó không?
9
Tạ Trì đặt tôi lên xe, trực tiếp báo địa chỉ nhà tôi cho tài xế.
Tôi thắc mắc làm sao anh biết địa chỉ nhà hiện tại của tôi.
Nhưng câu hỏi này đã có lời giải đáp khi Tạ Trì thành thạo lấy chìa khóa ra mở cửa nhà tôi.
"Tạ Trì, anh lừa em."
Anh ôm tôi vào phòng, ấn tôi xuống giường: "Nghiên Nghiên không phải cũng lừa anh sao? Em đã nói sẽ mãi mãi ở bên anh, dù anh có đuổi em đi, em cũng sẽ không rời xa. Vậy mà lại biến mất không một dấu vết, để anh ở sân bay đợi em cả một đêm. Em nói xem, anh nên phạt em thế nào?"
Nói xong, Tạ Trì đã dùng một tay cởi cúc áo sơ mi, để lộ thân hình cường tráng. Tôi sững sờ. Thân hình anh khi nào thì đẹp như vậy? Đây chính là cái gọi là mặc áo thì gầy, cởi áo thì có thịt sao?