“Thế thân” nổi điên vả mặt tất cả! - Chương 6: Bạch nguyệt quang về nước
Cập nhật lúc: 2024-10-14 22:20:53
Lượt xem: 303
6. “....”
Mở cửa định bước vào, vừa ngước lên, đập vào mắt tôi là nụ cười vừa vụt tắt của Phong Luân, và tiếp đến là ánh mắt tóe ra tia lửa của cả người phía sau lẫn người đằng trước
“...Ba, sao ba lại đến Đế Kinh vậy?” Phong Luân khó chịu ra mặt
Và dĩ nhiên Nghiên Trì cũng không dễ chịu hơn chút nào “Sao? Tôi không thể đến ở cùng con gái tôi à?”
Tôi mệt mỏi không thèm đếm xỉa hai người nữa, aiz, tự đấu đá đi, tôi để túi lên giá rồi lách qua hai người, đi thẳng lên tầng.
Tắm xong, tôi nhìn người bày vẻ cún con ôm cái gối phụng phịu trên giường, không khỏi buồn cười “Luân, đó là ba em, anh ghen cái gì?”
“Anh không ghen!”
“Ờ, anh không ghen” Tôi đáp cho có lệ, từ lúc tôi với anh yêu nhau, anh và ba tôi luôn đối đầu nhau, tình trạng đấy đã duy trì đến tận hiện tại, tức là sau khi tôi kết hôn.
Ba tôi là người cuồng vợ, sau khi sinh ra tôi, một bản sao của mẹ tôi, ông chuyển một nửa sủng ái cho cả tôi
À, tất nhiên anh hai tôi Nghiên Kỳ Dật không được chút nào rồi.
Phong Luân nghe tôi cho qua vậy, lòng càng bực bội, anh không dám làm phiền khi tôi làm việc thì nay đã lớn gan ôm chặt sau lưng tôi.
“....” Hết cách, tôi gấp máy tính lại, quay người, nâng cằm anh lên, “Chỉ hôm nay”
Ngược _ HE
“Được~”
Được sự cho phép của tôi, anh lập tức chồm người lên.
Kết quả của việc đêm qua bỏ bê công việc là...sáng nay lưng và eo đau kinh khủng khiếp
“Sao? Hôm nay mẹ bay đến Đế Kinh?!”
Tôi kinh ngạc, “Sao ba không nói sớm cho con?!”
Nghiên Trì bình thản đáp “Sớm hơn thì được gì?”
....Đương nhiên là được rồi, nếu biết sớm thì tối qua tôi sẽ không phóng túng mà không làm việc.
Tôi thở dài, nhưng dù sao cũng phải gác lại công việc thôi, “Lát con ra sân bay, ba đi riêng đi”
“Tại sao?”
“Còn sao nữa, là ba gây rắc rối mà” Tôi đẩy máy IPAD ra, trỏ vào đó
Trên hotshare của hôm nay, hình ảnh rõ ràng chụp đêm qua, là có người theo hai người bọn tôi về tận nhà, mặc dù chỉ có bóng lưng nhưng fan của ông nhận ra ngay, còn tôi thì gắn mác thế thân mấy tháng nay rồi, ai chả nhận ra
Thế là tin tức được viết thành
Người họ Kỷ thấy làm thế thân không đủ tiền, bám lấy người đã có vợ là một ảnh đế đã rút khỏi ngành, hiện làm lão sư cho học viện nghệ thuật.... thích làm tiểu tam....
“Hiểu lầm này không nhịn được nữa rồi, lát đến sân bay em sẽ lợi dụng đám phóng viên rồi tiết lộ hết sự thật!” Tôi không tài nào nhịn nổi nữa, có thể đụng vào tôi, tôi nhịn, nhưng không được động đến gia đình tôi, đặc biệt là mẹ tôi ( và tiền của tôi nữa ), đã thế còn bịa tin tôi với bố tôi, l.o.ạ.n l.u.â.n chắc???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-than-noi-dien-va-mat-tat-ca/chuong-6-bach-nguyet-quang-ve-nuoc.html.]
Nghiên Trì sầm mặt tức giận, nhưng vì không còn cách nào, đành chia 3 người 3 ngả, tôi trước rồi đến Phong Luân, cuối cùng phạt ông đón vợ cuối cùng.
Hừ, ai bảo ông là người gây ra chuyện này chứ.
Oan gia ngõ hẹp thế nào, tôi gặp ngay Cố Nhậm cùng đám bạn chó má của anh ta, chính là đám công tử nhà giàu suốt ngày hùa vào mắng tôi
“Kỷ Thanh?”
Nghe tiếng ngạc nhiên, Cố Nhậm cũng quay lại, anh ta bày ra chút ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì
“Kỷ Thanh, không phải cô bảo đã có chồng rồi sao? Vẫn theo Cố thiếu của chúng tôi tới tận sân bay?”
Tôi đón mẹ tôi, nhưng việc gì tôi phải giải thích?
Tôi không thèm đếm xỉa đến bọn họ, nhưng bọn họ nói chuyện câu nào câu nấy đều đập vào lỗ tai tôi, không xót một từ nào, giống như là cố ý nói cho tôi nghe vậy
“Cố thiếu vừa đẹp lại vừa có tiền, đâu như chồng cô ta, nghèo đến mức phải để cô ta ra ngoài tự làm việc, nếu mà là Cố thiếu thì chỉ cần ở nhà hưởng thụ thôi”
Đây gọi là tự mình phấn đấu, hiểu không? Ai quy định phụ nữ ra ngoài làm việc là do người đàn ông của cô ấy không tốt?
Phong Luân tôn trọng tôi, anh ấy không bao giờ can thiệp vào công việc của tôi
Tôi chỉ đang nghĩ nếu bọn họ biết tôi là mợ của Cố Nhậm thì vẻ mặt sẽ như thế nào nhi?
“Kệ cô ta, chúng ta đến đón người, không cần để ý người không liên can” Cố Nhậm rất lạnh lùng, theo kiểu thực sự không để ý, tôi còn đang nghĩ tối qua mắng hơi quá nên anh ta đổi tính à thì...
“Đúng đúng, hôm nay chúng ta là đến để đón bạch nguyệt quang của Cố thiếu mà~”
Tôi ngây người, không phải bảo tuần sau mới về sao?
Lại nhìn hướng đứng giống hệt mình, tôi lờ mờ, không oan gia tới vậy chứ? Còn cùng chuyến bay với mẹ tôi???
Thật ra tôi cũng khá tò mò, cái người giống tôi tới 9 phần 9 phần rưỡi ấy, rốt cuộc là ai.
Từ phía xa, tôi đã thấy bóng người quen thuộc đang kéo vali, tôi nở nụ cười rạng rỡ, định chạy lên đỡ vali cho bà thì....
....rất nhiều bóng người vụt qua tôi như cơn gió.
Tôi há hốc mồm nhìn đám bạn bè của Cố Nhậm đỡ vali cho bà, lại nhìn ánh mắt thâm tình của Cố Nhậm dành cho bà, đầu óc tôi liền ngưng trệ, cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Cũng may, bên cạnh Cố Nhậm vẫn có người tốt bụng, cậu ta là Tiêu Phiên, công tử nhỏ là họ Tiêu, chỉ đứng sau Cố gia vài bậc, cậu ta trước nay đều khéo léo giúp tôi ( mặc dù không cần ) chuyển sự chú ý vớ vẩn của đám công tử kia.
Để giải quyết đống mớ lòng bong trong đầu, tôi kéo Tiêu Phiên đang chậm rãi bước đến chỗ Cố Nhậm lại, “Tiêu công tử, bạch nguyệt quang mà bọn họ hay nói, là người phụ nữ trung niên kia ?”
“Ừ, đó là Kỷ Dĩnh, là bạn hồi đại học của Cố Nhậm, sau khi học xong thì cô ấy đột nhiên chuyển trường ra nước ngoài, bây giờ làm thiết kế, chắc cô cũng biết, là LJ đấy” Tiêu Phiên đáp “Thật sự rất giống cô đúng không? Lúc mới đầu gặp cô tôi cũng bị dọa đấy, tưởng cô là cô ấy nhưng trẻ hơn vậy”
....Mẹ kiếp, tôi không nhịn được chửi thề.
Giống, đương nhiên rất giống.
Không giống mới là lạ, bà ấy là mẹ tôi, là MẸ TÔI!!!