THẾ THÂN - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-26 10:20:58
Lượt xem: 445
Mãi không thấy tôi có động tác gì, gã nhướng mày, giọng không vui: “Giả bộ cái gì? Tôi sớm đã điều tra, bình thường cô không hề mở sạp ở chợ đêm đó, Lâm Lâm nói đâu có sai, sao cứ phải đúng lúc gặp bọn tôi ở đó như vậy?”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy khá xui xẻo.”
Tôi cười, nói: “Trình Thừa, anh cảm thấy công việc này có gì hay ho không? Giang Nghi tôi không có nó thì không sống được?”
Nụ cười khinh bỉ của gã cứng lại bên khóe miệng.
Tôi không hề do dự quay người bỏ đi.
Sau lưng, gã như thẹn quá giận.
Gã đột nhiên đi tới mấy bước, nhanh chân chặn trước cửa, ánh mắt hung ác như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi: “Giang Nghi, những gì cô thiếu tôi cả đời này cô cũng không trả hết được.”
Tôi hít một hơi thật sau, nhìn thẳng vào mắt gã, nói: “Tranh của anh thực sự do tôi trộm à?”
8
Trình Thành trầm mặc một hồi, trong mắt thoáng xẹt qua sự xấu hổ.
Trong lòng tôi và gã biết rõ, cái gọi là “trộm” trong miệng những người anh em của gã thật ra chỉ là một sự sắp đặt mà gã không hề có ý định làm rõ.
Có lẽ trong mắt mọi người, người mẹ đã qua đời cách đây tám năm của tôi không tính là loại người tốt lành gì.
Sau khi cha tôi và bà ly dị, ông có gia đình mới và chưa từng trở về thăm chúng tôi.
Bà bị một người đàn ông giàu có lừa gạt bằng những lời dỗ dành hoa mỹ, cho đến khi vợ người tìm tới tận cửa.
Đêm đó, bà uống say bí tỉ, trên mặt đầm đìa nước mắt, lớp trang điểm nhòe nhoẹt cả đi.
Bà túm cổ áo tôi, khàn giọng hỏi: “Không phải anh nói anh chưa kết hôn sao?”
Từ cuộc sống xa xỉ chuyển sang tiết kiệm không dễ chút nào, cái thói vung tay quá trán khiến bà không thể quay lại cuộc sống cũ được.
Bà bắt đầu đưa những người đàn ông khác nhau về nhà, cho nên ánh mắt hàng xóm chuyển dần từ đồng cảm sang khinh bỉ.
Đêm trước biến cố, lần đầu tiên bà nấu cả bàn thức ăn, bàn tay đầy những vết rộp.
Nhìn cả bàn đồ ăn cháy đen, bà dở khóc dở cười, cuối cùng mím môi nói với tôi: “Tiểu Nghi, mẹ thực sự là một kẻ hèn nhát vô trách nhiệm.”
Hôm sau sau khi tan học, ngọn lửa bốc cao muốn lật nóc nhà, thốc lên thấu trời.
Tôi không được gặp mẹ lần cuối, lời đồn đãi liên quan đến bà cũng không vì bà đã qua đời mà chấm dứt.
Tôi cắt ngắn tóc, cố tình ăn mặc kì cục, nhuộm tóc xanh đỏ đủ màu, như thể như vậy sẽ khiến tôi đủ can đảm bước trên con đường thăm thẳm dẫn về nhà.
Mẹ chỉ dạy tôi phải ngoan một chút, hiểu chuyện một chút chứ chưa từng dạy tôi cách đối phó với những lời lẽ độc ác và thô bạo của người xấu.
Lúc tên côn đồ kia tìm đến nhà tôi, Trình Thừa đã đến gặp tôi để xin lỗi.
Gã đưa tôi một tập tranh, muốn tôi đừng để bụng những gì Chúc Lâm nói, rằng gã đã tự tay vẽ nó, coi như một khoản bồi thường nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-than-czdl/4.html.]
Bọn tôi đang nói chuyện thì một tên côn đồ say xỉn thò đầu qua ô cửa sổ vỡ trên hành lang, nói: “Yo, người lớn c..hết rồi, đến đứa nhỏ kinh doanh à?”
Trình Thừa lập tức nóng mặt, xông ra đánh nhau với tên kia.
Cuối cùng, Trình Thừa lỡ tay đẩy người ngã xuống lầu hai.
Gia đình đối phương yêu cầu 500.000 tệ, nếu không họ sẽ kiện gã và tống gã vào trại giam vị thành niên.
Trình Thừa khóc hỏi tôi phải làm sao?
Với một đứa nhóc mười mấy tuổi, chút xíu trắc trở đó thôi đã như một cơn sóng lớn đến kinh người.
Chúc Lâm tìm tôi, vênh váo hống hách nói với tôi rằng cô ta có thể giải quyết mọi chuyện.
“Đối với nhà họ Chúc mà nói thì đó chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.”
Điều kiện là từ đó về sau tôi phải cút khỏi thế giới của cô ta và Trình Thừa.
Tôi c..hết lặng hỏi cô ta: “Nếu đã để ý Trình Thừa như vậy, sao lúc đầu còn từ chối hắn?”
Cô ta cười khinh thường: “Chứ không lẽ lại như cô, người khác chỉ cần tốt với cô chút xíu cô đã lập tức vẫy đuôi như chó cảm tạ ơn đức?”
Chúc Lâm nói lý do cô ta từ chối Trình Thừa là vì cô ta rất tận hưởng cảm giác được người ta theo đuổi, chỉ là một loại tình thú mà thôi.
Ai ngờ cái tôi của Trình Thừa quá lớn, bị từ chối xong liền không quay xung quanh cô ta nữa.
Sau đó, tôi vào trong Nam học đại học, đồng thời cắt đứt mọi liên lạc với Trình Thừa.
Gã cũng từng liên lạc với tôi, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, gửi vô số tin nhắn, song tôi chưa bao giờ trả lời.
Lần cuối cùng là: “Lâm Lâm nói đúng, vàng và rác rưởi trộn lẫn chung một chỗ sao người khác có thể khai thác được?”
Tôi hủy thẻ, từ đó im hơi lặng tiếng.
Ngay cả tập tranh gã đưa tôi tôi cũng đã đốt trụi cùng những món đồ cũ của mình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nghe một bạn học cũ thời trung học nói rằng Trình Thừa đã không phụ sự kì vọng của Chúc Lâm, trở thành một họa sĩ nổi tiếng.
Đường ai nấy đi*, như vậy rất tốt.
(*) "Nhất Biệt Lưỡng Khoan" có nghĩa là sau khi chia tay, đừng nên căm ghét nhau, hai con người vui vẻ hợp tan, tự mình bắt đầu một cuộc sống mới.
Ánh mắt hung ác của gã đàn ông kéo tôi trở lại với thực tế.
Trình Thừa quét mắt khắp người tôi, như đang đánh giá một món hàng hơn là quan sát một con người.
Gã siết chặt cổ tay tôi.
Trong lúc lôi kéo, áo khoác tôi tuột xuống khuỷu tay, bả vai lộ ra sau chiếc áo len mỏng.