Thế Giới Không Có Tên Tôi - 08.
Cập nhật lúc: 2024-11-15 14:37:22
Lượt xem: 31
Anh bất ngờ đỏ hoe mắt, không phải vì giận, mà như thể bị tổn thương đến cực điểm.
Nước mắt tràn đầy trong đôi mắt đào hoa của anh, một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt.
Anh nghẹn ngào.
"Em đã nghĩ như vậy từ lâu rồi, phải không?"
Giọng nói của anh vang lên nghẹn ngào, vẻ đẹp của anh khi tan vỡ quả thật khiến người ta xót xa.
Lửa giận trong tôi bị nước mắt của anh dập tắt.
Trong lòng tôi thở dài, bàn tay dịu dàng chạm vào khuôn mặt thanh tú của anh, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ đang lăn dài trên má.
Nước mắt của anh làm ướt đầu ngón tay tôi, trái tim tôi mềm yếu.
"Đừng khóc nữa.
"Những lời vừa rồi em nói, cứ coi như là em chưa từng nói."
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, khuôn mặt đầy ủy khuất, nhưng lời nói lại mang đầy gai góc.
"Những lời nói có thể coi như chưa nói, vậy còn những việc đã làm thì sao?"
Tôi nhíu mày: "Những chuyện đã qua tôi không so đo, cũng như vậy, anh cũng đừng để bụng những lời tôi vừa nói."
Anh cười lạnh, vẻ uất ức trong mắt anh biến mất, thay vào đó là sự tức giận và lạnh lùng.
"Em không còn yêu tôi nữa.
"Không, ngay từ đầu em đã không yêu tôi."
Anh như muốn xả hết những uất ức và tức giận tích tụ suốt bao năm, khuôn mặt điên loạn, mỗi câu nói đều không cam lòng.
"Em dỗ tôi, nhường nhịn tôi, tất cả đều là giả!
"Em để tôi qua lại với người khác, em không quan tâm!
"Em nhìn vào mắt tôi, chẳng có chút tình cảm nào!
"Em căn bản là không có trái tim!"
Anh ta chạm vào n.g.ự.c tôi, nước mắt lại trào ra khỏi khóe mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-gioi-khong-co-ten-toi/08.html.]
"Ở đây, không có chỗ cho tôi."
Vị trí của tôi và Trần Dịch bây giờ như hoán đổi, rõ ràng người đáng phải chất vấn về tình yêu là tôi chứ không phải anh ta.
Tại sao đàn ông lại kỳ lạ như vậy?
Khi bạn dành hết tâm huyết cho anh ta, anh ta lại khinh thường bạn, tự cho rằng mình nắm được bạn trong tay.
Khi bạn không còn quan tâm, lại quay lại chất vấn tại sao bạn không yêu anh ta.
Tôi không hiểu nổi cách suy nghĩ của Trần Dịch, nhưng những lời anh ta nói thì không thể để yên.
"Ở đây, có chỗ cho anh."
Tôi giữ tay anh lại, dừng lại ngay chỗ trái tim.
Tôi không nói dối, dù sao thì Trần Dịch đã ở bên tôi nhiều năm, thậm chí ngay cả một con ch.ó cũng có tình cảm.
Huống chi tôi đã tốn bao nhiêu công sức dỗ dành anh, yêu anh thật lòng, sao có thể nói không yêu.
Chỉ là, tình yêu ấy nhỏ bé đến tội nghiệp, khi anh ta hòa vào vòng tay người phụ nữ khác thì nó dần biến mất.
Tất nhiên, giờ đây tôi vẫn yêu, nhưng chỉ là yêu cái vẻ đẹp khuôn mặt và thân thể của anh.
Tôi phải dỗ anh ta, vì vẻ đẹp khuôn mặt và thân thể ấy, cũng vì sự yên bình của chuyến đi Paris.
Giống như một người đang trôi nổi trên biển, nắm lấy tấm ván cứu sinh, anh ta ánh mắt đầy nước mắt, siết chặt tôi.
"Em không lừa anh chứ?"
"Không."
Vậy đừng khóc nữa.
"Em khóc, tim anh như bị ai xé ra, đau lắm."
Tôi không thể nhìn thấy những người đàn ông đẹp khóc, đặc biệt là khi người đó lại là của tôi, trái tim tôi quá mềm yếu.
Không uổng công tôi dỗ dành anh ta, hai ngày tiếp theo, Trần Dịch như trở lại thời kỳ mới yêu, thường xuyên ôm tôi, nói rằng nhớ tôi, yêu tôi, hết sức dịu dàng và chăm sóc.
Khát nước thì đưa nước, đói bụng thì tự tay sắp xếp bữa ăn Trung Quốc và Pháp cho tôi chọn, chỉ thiếu mỗi việc thay tôi đi bộ.
Hai ngày ở Paris thật thư thái, tôi cũng vui lòng làm theo ý của Trần Dịch.