Thanh Xuân Năm Ấy - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-22 23:01:46
Lượt xem: 10
Chiều hôm đó, tôi vừa nộp bản thảo xong và ghé vào tiệm làm nail quen thuộc. Trong lúc thợ đang tỉ mỉ vẽ bông hoa nhỏ trên móng tay tôi, điện thoại rung lên.
Một yêu cầu kết bạn WeChat:
"Tôi là Vũ Nam."
Tim tôi khẽ chững lại. Cái tên này, tôi không nhớ được bao lâu rồi mình không nghĩ đến.
Tôi nhắn lại, cố giữ giọng điệu bình thản:
- Xin hỏi, anh là Vũ Nam nào?
Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh:
- Là tôi đây, không nhớ tôi sao? Tôi vừa về Thành Đô. Chúng ta gặp nhau đi.
Là anh ta. Là Vũ Nam thật. Người mà tôi từng dành hết tình cảm, rồi nhận lại chỉ toàn đau đớn.
Tôi nhìn bàn tay của mình. Chiếc móng tay vừa được vẽ xong, bông hoa nhỏ trông thật tinh tế, đối lập hoàn toàn với cảm giác ngột ngạt trong lòng tôi lúc này.
Tôi nhắn lại, giọng lạnh nhạt:
- Xin lỗi, tôi không nhớ.
Anh ta tiếp tục, lần này giọng điệu có phần sốt ruột:
- Trường cấp ba X. Món thịt xiên Tứ Xuyên, nhớ chưa?
Ký ức xưa như một cơn lũ, ào đến không hề báo trước. Tôi siết chặt điện thoại, cảm giác như mọi vết thương cũ bị xé toạc lần nữa.
Tôi cười nhạt, nhắn lại:
- À, thì ra là anh Vũ.
Câu nói của tôi mang đầy châm chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-xuan-nam-ay/chuong-9.html.]
- Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn không học được cách nói chuyện sao?
Anh ta im lặng vài giây, rồi trả lời, giọng trách móc:
- Này, Hà Vy, sao cậu nói chuyện ngày càng khó nghe vậy? Không phải giữa chúng ta từng có tình cảm sao?
Cả người tôi lạnh toát. "Tình cảm"? Anh ta thực sự nói ra được từ đó sao?
Tôi cười khẩy, bấm từng chữ:
- Ý anh là cả lớp đã "quan tâm" tôi bằng cách bắt nạt tôi ấy hả?
- Đừng nói là cậu vẫn ghi thù chuyện năm đó tôi từ chối cậu đấy nhé?
Hai từ từ chối của anh ta như một nhát d.a.o xoáy sâu vào lòng tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Tôi nhắn lại, không chút nể nang:
- Anh Vũ, tốt xấu gì anh cũng tốt nghiệp đại học, đừng làm tôi nghĩ anh là đồ vô học. Chuyện anh làm năm đó, anh quên hết rồi sao? Hay là giờ không ai để ý đến anh nữa, nên mới tìm tôi để nhớ lại cảm giác "ưu tú"?
Tôi ngừng một chút, rồi buông ra:
- Đồ rác rưởi!
Điện thoại im lặng một lúc lâu.
Tôi nhếch môi, chuẩn bị cất điện thoại thì anh ta nhắn tiếp:
- Xin lỗi. Chuyện năm đó là lỗi của tôi. Tôi luôn muốn gặp cậu để nói lời xin lỗi. Chỉ một bữa cơm thôi, được không?
Tôi khẽ cười, lần này là nụ cười lạnh nhạt và vô cảm nhất. Tôi nhắn lại câu cuối cùng:
- Không cần đâu.
Rồi tôi tắt máy, quăng điện thoại sang một bên, ngồi im lặng nhìn đôi tay mình.
Quá khứ, rốt cuộc cũng chỉ là thứ tôi đã vượt qua. Giờ đây, tôi không cần thêm bất kỳ lời xin lỗi nào nữa.