Thầm Yêu - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-02-19 11:07:52
Lượt xem: 1,065

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ trước đến nay, Tạ Trì chưa bao giờ nói một lúc nhiều câu như vậy, nên não tôi có hơi đơ, vẫn chưa tiêu hóa hết toàn bộ thông tin trong lời anh ấy nói.

Tôi cứ tưởng anh ấy đã nói xong, nhưng không phải.

Anh ấy vuốt tóc tôi, rồi nói tiếp:

“Nhưng phải sao bây giờ? Nếu em chưa từng cứu anh, nếu không có tai nạn đó, đáng lẽ anh sẽ từng chút một tiếp cận em, từng chút một bước vào trái tim em, giống như bao người đàn ông khác, đường đường chính chính theo đuổi người mình thích, để tình cảm này cứ thế đơm hoa kết trái một cách tự nhiên. Nhưng vì tai nạn đó… tất cả hành động của anh đều trở thành có ý đồ khác, đúng không?”

Trái tim tôi như bị nhấn chìm trong một vại giấm chua nóng bỏng, vừa chua xót vừa đau đớn.

Tôi lại lần nữa giơ tay định gỡ khăn khỏi mắt, nhưng anh ấy ác ý siết chặt cổ tay tôi, ép xuống bên tai, lập tức khiến tôi không thể cử động.

Anh ấy cúi xuống hôn tôi, động tác mạnh mẽ nhưng giọng điệu lại mang theo sự tủi thân đầy vẻ nài nỉ:

“Đừng nghi ngờ anh, anh yêu em đến thế cơ mà.”

Đừng nói nữa…

Nói nữa thì mặt em sẽ bùng nổ tại chỗ cho anh xem luôn đó, cảm ơn!

17.

Được rồi, tôi thừa nhận, tình cảm giữa chúng tôi vẫn rất bền chặt.

Bởi vì Tạ Trì luôn nói ra những lời khiến tôi cảm động vào những thời điểm không ai ngờ tới.

Chiếc khăn lạnh cuối cùng bị vứt chỏng chơ trên chiếc tủ đầu giường, chẳng ai đoái hoài, nhưng trái tim của anh ấy lại được trịnh trọng trao vào tay tôi.

Ban đầu, tôi còn muốn bù đắp cho anh ấy, hoặc mua quà, hoặc lên kế hoạch một chuyến du lịch gì đó.

Nhưng cuộc đời chính là thế, khi tôi còn chưa kịp nghĩ xong phải bù đắp cho anh ấy thế nào, thì một chuyện đau đầu khác lại ập đến!

Hôm đó, vào một buổi chiều, chúng tôi đang dọn dẹp mấy món đồ cũ trong nhà… Chủ yếu là đống… đồ linh tinh của tôi.

Tôi vào phòng chứa đồ thu dọn quần áo cũ, còn Tạ Trì thì sắp xếp lại phòng khách và phòng ngủ.

Kết quả là khi tôi từ phòng chứa đồ bước ra tìm anh ấy, vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy anh ấy ngồi trên sàn, quay lưng về phía tôi.

Từ góc nhìn nghiêng, khi tôi dần tiến lại gần, vừa vặn có thể thấy rõ những ngón tay thon dài của anh ấy chạm lên mặt bìa màu hồng đậm, càng tôn lên làn da trắng trẻo của anh ấy.

Anh ấy cúi đầu, cổ hơi nghiêng về phía trước, phần mái vừa cắt chưa kịp chải gọn, cứ thế rơi tự nhiên trên trán, cùng những hạt bụi li ti trong không khí nhảy nhót trong ánh nắng.

Một khung cảnh đẹp đến thế, đáng lẽ tôi có thể đắm chìm trong đó, nếu như tôi không kịp nhận ra thứ mà anh ấy đang cầm trên tay là gì.

Cứu mạng! Đó là nhật ký của tôi!

Có ai hiểu được không? Trên đời này có một kiểu người, bề ngoài nhìn thì nghiêm túc đứng đắn, nhưng bên trong thì điên cuồng gào thét, vẻ ngoài tao nhã đĩnh đạc, nhưng nội tâm lại là một đống hoang tàn đổ nát.

Tôi chính là kiểu người đó.

Thích anh ấy lâu như vậy, có rất nhiều chuyện tôi không dám nói thẳng trước mặt anh ấy.

Lý do chủ yếu là vì tôi còn biết xấu hổ, lý do thứ hai là sợ bị "lột trần".

Nhưng nhật ký chính là người bạn thân bí mật của chúng ta, nó lặng lẽ lắng nghe mọi bí mật của ta, giấu tất cả bóng tối lẫn ánh sáng vào từng câu chữ, nhưng sẽ không lắm mồm nói lung tung.

Giờ thì hay rồi, nhật ký bị phát hiện rồi.

Xong đời tôi rồi.

Chắc chắn xong rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-yeu-loym/chuong-8.html.]

Tôi hét lên một tiếng, lao đến định chụp lấy quyển sổ trong tay anh ấy.

Tôi cố tỏ ra hung hăng, quát lớn: “Anh đừng có đọc!”

Anh ấy chẳng né tránh, còn thoải mái đưa tay ôm lấy tôi, vừa cười vừa xoa lưng tôi dỗ dành: “Rồi rồi, không đọc, không đọc.”

Tôi lưỡng lự nhìn anh ấy một cái, rồi đứng thẳng dậy, hỏi: “Thật sự chưa đọc?”

“Ừm… Chỉ xem có hai trang thôi.” Anh ấy vừa nói vừa xoa đầu tôi: “Em vẫn còn thói quen viết nhật ký à?”

Tôi hừ một tiếng: “Sao hả? Không được chắc?”

“Được chứ.”

Anh ấy làm bộ thở dài, chống một tay xuống đất, tay còn lại cầm quyển nhật ký đứng dậy.

Sau đó…

Từ trên cao nhìn xuống tôi, anh ấy giơ quyển nhật ký lên.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

“Có muốn lấy không? Nếu không lấy thì coi như em đồng ý để anh đọc đấy nhé?”

Tôi sững sờ.

Anh có còn là người không vậyyy?

Tôi lập tức nhảy lên, thử bám vào anh ấy như một con gấu túi, vươn tay hết cỡ mong chạm tới cuốn sổ trong tay anh ấy.

Anh ấy đứng yên như cột gỗ, trong mắt ánh lên ý cười.

Chưa bao giờ tôi lại hối hận vì hồi nhỏ kén ăn đến vậy, để bây giờ không thể cao một mét chín như một nữ hán tử!

Cuối cùng, tôi kiệt sức, bắt đầu suy nghĩ đến cách để anh ấy chủ động từ bỏ cuốn sổ này.

18.

Nhật ký của tôi đã bị Tạ Trì tịch thu.

Cuốn sổ ghi lại những cảm xúc chân thật trong lòng lại bị nhân vật chính trong nhật ký tịch thu…

Đối với tôi, đây đã là thảm họa lớn thứ hai sau động đất và sóng thần rồi.

Hỏi: Nếu bây giờ tôi lập tức chuyển đến một hành tinh khác, liệu có thể giữ lại chút sĩ diện cuối cùng không?

Đáp: Tôi không chắc.

Hành vi ngang ngược này của Tạ Trì, trong mắt tôi, đã gần như là một lỗ hổng vô nhân tính rồi.

Lén đọc nhật ký của người khác đã đành, không biết chột dạ thì thôi đi, sao còn có thể ngang nhiên tịch thu quyền riêng tư của tôi chứ?

Anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế giơ cao cuốn sổ, nhướng mày nói:

"Đối với anh mà nói, thứ này rõ ràng phù hợp với định nghĩa "công cụ gây án" hơn. Dựa trên việc hai chúng ta hoàn toàn tuân thủ quy định trong Bộ luật Dân sự về hôn nhân và gia đình, có quan hệ hôn nhân được pháp luật chứng nhận và đóng dấu, với tư cách là một bên trong quan hệ hôn nhân, cũng chính là…"

Nói đến đây, anh ấy đột nhiên dừng lại, tay vẫn giơ cao, nhưng phần eo đã hơi cúi xuống, nhanh chóng hôn tôi một cái.

Được như ý rồi, anh ấy lập tức đứng thẳng người lại, khôi phục dáng vẻ ban đầu, tiếp tục nói nốt câu còn dang dở:

“... chồng của em, anh có quyền kiểm tra xem em có nói xấu anh trong nhật ký hay không."

Tôi không có nói xấu anh ấy, chỉ là viết ra mấy câu “sét sét” mà không thể nào thốt lên trước mặt anh ấy thôi.

Loading...