TÊN CỦA TÔI LÀ HƯỚNG TÌNH - 12
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:46:31
Lượt xem: 1,300
Mẹ không biết tôi đã trải qua những năm tháng đó như thế nào, cúi mình nhẫn nhục, không phân biệt ngày đêm làm việc, chăm lo cho cả nhà lớn nhỏ.
Vài năm khổ cực vun đắp, trong miệng bà chỉ gói gọn bằng một câu "nhờ phúc".
Số tiền 50 tệ đó, tôi không nhận.
Hè và đông, tôi cũng không gặp lại Phúc Bảo.
Vì bố mẹ đã mua cho cô ấy một căn nhà ở thủ đô, tốn mất 10.000.
Thời đó, 10.000, nếu không ăn không uống, phải mất đến mười năm mới tích góp đủ.
Ký ức đau thương kéo tôi trở về thực tại.
Học cấp ba căng thẳng hơn, tôi xin ở nội trú, cả học kỳ gần như không về nhà.
Thế nên, mục tiêu công kích của Phúc Bảo đã chuyển sang người khác.
Cô ấy bắt đầu không ưa Kiến Quân nữa.
Bà nội lớn tuổi, Kiến Quân không muốn ngủ cùng bà, còn Phúc Bảo cũng không muốn ngủ với bố mẹ.
Bố mẹ thu dọn căn phòng phía đông vốn dùng để chứa đồ, cả hai đều muốn để người kia nhường chỗ.
Bà nội bênh Kiến Quân: "Đây là nhà họ Hướng, Kiến Quân là gốc rễ của nhà này, tất nhiên phải để nó ở."
Mẹ khó xử nói: "Nhưng Phúc Bảo giờ đã lớn rồi, không thể ngủ chung với chúng ta nữa."
Bà nội nói: "Vậy thì tốt, tối con bé ngủ với bà, tiện thể còn giúp bà đổ bô nữa."
Bố mẹ cũng cảm thấy có lý.
Thế là, khi tôi tình cờ về nhà, thấy Phúc Bảo và bà nội ngồi trên giường lớn, mắt trừng mắt.
Kiến Quân học cấp hai, đường đi học xa tận mười mấy dặm. Đi bộ ba ngày thì kêu đau chân.
Đến ngày thứ tư, bố tôi đi lên thị trấn mua một chiếc xe đạp cũ.
Kiến Quân nhanh chóng học được, đạp xe phóng khắp làng, trông rất vui vẻ.
Phúc Bảo châm chọc: "Đúng là đồ quê mùa, sau này em sẽ đi ô tô, đi tàu hỏa, đi máy bay."
Tối hôm ấy, tôi, Phúc Bảo và bà nội hiếm hoi nằm ngủ cùng trên một chiếc giường lớn.
Tiếng ngáy của bà nội, theo thời gian, ngày càng mạnh mẽ hơn. Có lúc một tiếng ngáy kéo dài đến cả một hai phút, nghe mà người khác cũng thấy nghẹt thở.
Tôi đã quen nên không thấy gì, nhưng Phúc Bảo thì trở mình liên tục, không ngủ nổi.
Cô ấy thì thầm hỏi tôi: "Khi nào chị lại lên núi thế?"
Tôi giả vờ ngủ, không trả lời.
Cô ấy đá tôi hai cái, thấy tôi không phản ứng, bèn lẩm bẩm một mình:
"Không biết chị khi nào mới săn được lợn rừng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi nghe, không khỏi nhớ lại kiếp trước.
Có lẽ vào thời điểm này, Phúc Bảo nhất quyết đòi theo tôi lên núi.
Cô ấy kéo tôi chạy loạn, và chúng tôi gặp một con lợn rừng con bị lạc.
Lợn con mới sinh, nhỏ xíu, răng nanh còn chưa nhọn, nhìn rất đáng yêu, Phúc Bảo lập tức ôm lấy nó.
Tôi hoảng sợ, giật lại từ tay cô ấy, nếu trêu vào lợn rừng mẹ thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Thấy tôi giật lại, Phúc Bảo quay người chạy về làng, tôi vội vàng đuổi theo, phía sau bụi cỏ có tiếng động, một con lợn rừng mẹ cũng đuổi theo chúng tôi.
Chúng tôi gây ra một tiếng động lớn, bố tôi nhìn thấy Phúc Bảo ôm lợn con, vội vàng lao đến giật lấy con lợn rồi ném đi, bế Phúc Bảo lên và chạy.
Tôi gọi lớn: "Bố cứu con!" nhưng chân bố tôi không hề dừng lại, ông đặt Phúc Bảo xuống chỗ an toàn, rồi mới gọi người trong làng mang theo vũ khí đến cứu tôi.
Khi người trong làng đến, tôi đã leo lên được cây, con lợn rừng điên cuồng đ.â.m vào cây vì nó mất con, cuối cùng đ.â.m c.h.ế.t chính mình.
Ngày hôm đó, người trong làng khiêng con lợn rừng về làng.
Bố tôi dẫn Phúc Bảo đi cắt thịt lợn, nói rằng nhờ Phúc Bảo có phúc, mà có thể lấy được hai con lợn rừng, một lớn một nhỏ, một cách miễn phí.
Ông quên mất tôi vẫn còn trên cây.
Tôi phải đợi đến khi chân không còn đứng vững, mới trượt xuống cây, run rẩy trở về nhà.
Lần đó, tôi bị bệnh nặng một trận.
Ngày hôm sau, Phúc Bảo vui vẻ kéo tôi lên núi.
Tôi biết cô ấy định làm gì, quyết không đi.
Cô ấy vội vàng giậm chân, không thể làm gì được tôi, lại không nỡ bỏ lỡ cơ hội, làm nũng bảo tôi bố đi cùng.
Tôi nghĩ chẳng có gì tốt lành, bèn về trường học từ sớm.
Khi tôi đang cuồng nhiệt học hành ở trường, thì thầy giáo cắt ngang bảo có người tìm tôi.
Tôi theo thầy ra đến cổng trường, ngay lập tức một bóng dáng lo lắng bước tới.
Chưa kịp nói gì, cô ấy đã khóc ngay: "Chị Cả, bố con vào bệnh viện rồi, con mau đi xem sao."
Trên đường, mẹ tôi kể lại toàn bộ sự việc.
Vẫn là cảnh tượng của kiếp trước, Phúc Bảo không nghe lời bố tôi, ôm lợn con chạy đi.
Nhưng bố tôi lại xui xẻo hơn tôi, bị lợn rừng mẹ giận dữ húc phải, gãy mất mấy xương.
Bác sĩ nói phải phẫu thuật, tốn rất nhiều tiền.
Mẹ tôi khóc nói: "Chị Cả, con không thể không lo cho bố, giờ gia đình này chỉ còn nhờ con thôi."
Trong lòng tôi đầy giận dữ, mỗi lần có chuyện gì là lại phải dựa vào tôi, tôi có quyền gì phải cam lòng hy sinh.
"Đây là Phúc Bảo gây ra, con không quản."