Tâm Tư Của Nhân Viên Bán Hàng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-01-23 05:32:27
Lượt xem: 2,825
Tống Kỳ là người hiểu rõ tính tôi nhất.
Bình thường mỗi khi tôi nổi nóng, chỉ cần anh ấy dỗ dành một chút là tôi sẽ nguôi ngoai ngay.
Lúc đầu, anh cũng định làm như vậy.
Nhưng bị Du Quả chen ngang, bầu không khí trở nên ngại ngùng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Anh bước qua Du Quả, nói với giọng mất kiên nhẫn: "Chuyện của hai vợ chồng chúng tôi, liên quan gì đến cô?"
Du Quả nhìn Tống Kỳ với ánh mắt đáng thương: "Thầy Tống, thầy thật sự không nhớ em nữa sao? Em là Tiểu Quả đây mà."
Du Quả mặc kệ những người xung quanh đang nhìn mình thế nào, cô ta nắm lấy tay áo Tống Kỳ, cầu xin sự thương hại.
Tống Kỳ vội vàng lùi lại, giơ hai tay lên nhìn tôi với vẻ đáng thương: "Vợ ơi, là cô ta chạm vào anh, anh có làm gì đâu."
Nhìn dáng vẻ của anh ấy, cơn giận trong lòng tôi đã nguôi ngoai đi phần nào, có lẽ người đàn ông này sau khi về nhà "tắm rửa sạch sẽ" thì vẫn còn "dùng" được.
Quản lý cửa hàng Lộc Gia nghe tin vội chạy đến, thô lỗ đẩy Du Quả ra sau: "Đắc tội với khách hàng, cô còn muốn làm việc ở đây nữa không hả?"
Du Quả lặng lẽ lau nước mắt, nhìn Tống Kỳ với ánh mắt đáng thương.
Hình như việc không được Tống Kỳ nhớ ra còn khiến cô ta đau khổ hơn cả việc sắp bị mất việc.
Quản lý cúi gập người xin lỗi tôi: "Cô Thẩm, cô bớt giận ạ, Tiểu Quả là sinh viên mới ra trường, gia đình cũng khó khăn, cũng không dễ dàng gì. Cô yên tâm, lần này chúng tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa ạ."
Tôi cười khẩy: "Cô ta vất vả là do tôi à? Vì cô ta mới ra trường nên tôi phải bao dung cho cô ta? Tôi là mẹ của cô ta chắc?”
“Một năm tôi chi cả triệu tệ để mua sắm ở đây, các người đối xử với khách VIP như vậy đấy à?"
Quản lý càng cúi thấp người hơn, nụ cười trên mặt trông gượng gạo đến tội nghiệp.
Du Quả đứng thẳng người, cắn chặt môi không chịu rời đi:
"Cô chỉ là có mấy đồng tiền bẩn thỉu thôi, sao lại khinh thường người khác?"
"Giống như tôi từ quê lên, khổ cực học hành mới thi vào được đại học, cô có tư cách gì mà chỉ trích tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Cô chỉ là nhờ sinh ra trong gia đình giàu có thôi! Cô có biết gì về những người nghèo khổ không?"
Tôi nhìn thấy trong mắt Tống Kỳ sự giằng co rõ rệt.
Dường như lời nói của Du Quả cũng khiến anh có chút phản ứng.
Tôi biết Tống Kỳ khi còn nhỏ gia cảnh nghèo khó, phải tự lực cánh sinh mới có được ngày hôm nay, nên có chút đồng cảm với những cô gái phải chịu khổ cực mới có thể vươn lên như vậy.
Nhưng chẳng lẽ vì tôi xuất thân tốt, gia đình giàu có, thì phải nhường nhịn người khác trong mọi việc?
Còn phải lo lắng mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng yếu đuối của những người này?
Thật nực cười, như thể tôi chưa từng trải qua khó khăn, như thể chỉ có những người nghèo khổ mới có quyền lên tiếng vậy.
Sắc mặt Tống Kỳ dịu đi rất nhiều, miệng lẩm nhẩm cái tên: "Du Quả?"
Cuối cùng Du Quả cũng nói ra những lời giấu kín trong lòng: "Thầy Tống, trước đây em suýt nữa thì bỏ học, là thầy đã giúp em hoàn thành việc học. Em còn gửi tặng thầy một trăm quả trứng gà ta nữa."
Tống Kỳ bỗng nhiên nhớ ra: "Thì ra là em à, tôi nhớ nhà em chỉ có hai con gà mái, một trăm quả trứng gà ta chắc phải mất rất lâu mới có đủ nhỉ?"
Du Quả nhỏ giọng lầm bầm: "Em đã dành dụm hai tháng đấy, em còn có WeChat của thầy nữa, thầy Tống."
Tống Kỳ khẽ mỉm cười, dường như nhớ ra chuyện gì đó thú vị: "Không phải em định thi lên thạc sĩ sao? Sao lại đến đây làm nhân viên bán hàng thế này?"
Du Quả lập tức thay đổi sắc mặt, cười híp mắt thè lưỡi: "Thầy Tống, em phải tự lực cánh sinh chứ, đâu thể lúc nào cũng dựa vào sự giúp đỡ của thầy được, dù sao em cũng không có số hưởng như cô Thẩm, mua đại một món đồ cũng tốn mấy chục nghìn tệ."
Lời nói của cô ta tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa ý châm chọc tôi.
Tống Kỳ kéo tay tôi: "Gia Âm, lần này cứ bỏ qua đi, nể mặt anh nhé. Để hôm nào anh mua tặng em chiếc vòng tay bằng ngọc bích mà em thích, coi như là bồi thường cho em vậy."
Vì cô gái này có chút "duyên nợ" với Tống Kỳ, nên lần này tôi sẽ bỏ qua.
Tôi bước đến trước mặt cô ta, nhìn từ trên cao xuống: "Vì cô và Tống Kỳ có quen biết nhau, nên hôm nay tôi sẽ bỏ qua chuyện này, không khiếu nại cô nữa, cô tự lo liệu cho tốt đi."
Không ngờ cô ta lại khóc òa lên, tiếng khóc lóc thảm thiết thu hút sự chú ý của rất nhiều người bên ngoài.
Cô ta chỉ tay vào tôi: "Cô chẳng phải cũng dựa vào thầy Tống mới có được ngày hôm nay sao? Cô ra vẻ cao quý cái gì chứ!"
Tôi thật sự cạn lời, tiền Tống Kỳ năm đó tài trợ cho sinh viên cũng là do tôi bỏ ra, trước mặt cô ta tại sao tôi lại không được phép "cao quý"?