“TÁI SINH” Ở TUỔI 70 - 3
Cập nhật lúc: 2024-09-13 12:06:32
Lượt xem: 1,587
Con dâu kéo tay áo nó, nó càng tức giận, quăng đôi đũa lên bàn một cái "cạch".
"Được, nếu mẹ không muốn nấu cho con ăn nữa, thì đừng bao giờ nấu nữa. Ai cần mẹ nấu cơm chứ! Bố nói đúng, mẹ đúng là không thể hiểu nổi!"
Nói xong, nó kéo con dâu và cháu trai đi ra. Cháu trai đang đọc sách trong phòng, bị kéo mạnh làm đỏ mắt, sắp khóc òa lên.
Tôi chợt nhớ lại, khi nó bằng tuổi cháu trai, nó cũng từng ngẩng mặt lên, ôm lấy tôi và nói rằng khi lớn lên sẽ mua tặng tôi những thứ tốt nhất trên đời.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Có lẽ lòng người đều thay đổi, ngay cả đứa con mình nuôi nấng cũng không ngoại lệ.
Khi Thẩm Dục còn nhỏ, Thẩm Chi Châu bận rộn với công việc, không thể chăm sóc, chính tôi từng ngày từng ngày nuôi dạy nó trưởng thành. Khi đó, người nó yêu thương và gần gũi nhất chính là tôi.
Bây giờ Thẩm Chi Châu đã thành đạt, ông ấy có thể che chở và xây dựng tương lai cho nó, đương nhiên quan trọng hơn tôi nhiều.
Nửa đêm, tôi dậy đi vệ sinh, thấy Thẩm Chi Châu ngồi thụp trước máy giặt, ngơ ngác loay hoay với các nút bấm.
Ông ấy nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi quay người về phòng, ông ấy gọi tôi, giọng đầy nỗi uất ức lạ thường: "A Vân, quần áo của tôi bẩn hết rồi, tôi không còn gì để mặc nữa."
Tôi lắc đầu, bước tới bấm nút khởi động cho ông ấy, máy giặt bắt đầu chạy nước.
"Xin lỗi A Vân, giấu bà suốt bao nhiêu năm qua là lỗi của tôi."
Ông ấy cúi đầu, ngập ngừng nói: "Nhưng bà tin tôi đi, tôi chưa bao giờ có ý định phá vỡ gia đình này."
Tôi nhìn ông ấy rất lâu, rồi khẽ thở dài: "Chúng ta chia tay đi."
Ông ấy ngẩng đầu lên đột ngột, ánh mắt đục ngầu lấp lánh.
4.
Sau ngày thẳng thắn với Thẩm Chi Châu, cảm giác nặng nề trong lồng n.g.ự.c tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều, cả người tôi cũng dần trở nên sáng suốt hơn sau khoảng thời gian mù mờ.
Tôi và Thẩm Chi Châu chênh nhau năm tuổi, là qua mai mối mà quen biết.
Lúc đó, ông ấy là một sinh viên y khoa vừa tốt nghiệp, còn tôi là một nhân viên công ty bình thường. Nói là mai mối, nhưng thực ra cũng có chút tình cảm.
Tôi biết ông ấy từng có mối tình ba năm khi học đại học, nhưng tốt nghiệp thì bị phản đối bởi cha mẹ bên kia, nên kết thúc không trọn vẹn.
Khi đó, ông ấy kể hết chuyện của mình và Trần Uyển, nói rằng quá khứ không thể níu giữ, rằng ông sẽ nhìn về phía trước, và tôi đã gật đầu, hai người bước vào hôn nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tai-sinh-o-tuoi-70/3.html.]
Cứ thế, đã 50 năm trôi qua.
Khi Thẩm Chi Châu còn là một bác sĩ thực tập, hầu hết thời gian ông đều dành cho công việc, phải làm dữ liệu với thầy, vào phòng phẫu thuật phụ giúp, khám bệnh, trực ca đêm. Mọi việc trong nhà đều do tôi gánh vác.
Khi đó lương ông ấy rất ít, tôi cũng không dám nghỉ việc.
Ban ngày tôi đi làm, ban đêm còn phải chăm sóc mẹ ông bị bệnh nặng và đứa con nhỏ.
Ngay cả những ngày cuối cùng của mẹ ông ấy, tôi cũng là người bên cạnh bà, nhìn bà nhắm mắt ra đi thanh thản.
Khi đó ông ấy vội vã từ phòng phẫu thuật chạy về, nắm lấy tay tôi mà run rẩy: "A Vân, A Vân, thật may là có em."
Sau đó, ông ấy bắt đầu đạt được một số thành tựu, và cuộc sống dần trở nên dễ dàng hơn thấy rõ.
Tôi đã nghĩ rằng cuộc đời chúng tôi cứ thế mà vượt qua khó khăn, rồi hưởng thụ những năm tháng yên bình, không ngờ đến năm tôi 70 tuổi, còn Thẩm Chi Châu 75 tuổi, cuối cùng cũng không thể tiếp tục được nữa.
Trước khi nghỉ hưu, tôi là một kế toán, cả đời đã tính toán qua vô số sổ sách, nhưng cuối cùng, thứ tôi phải tính toán lại là việc phân chia tài sản của cuộc hôn nhân kéo dài 50 năm giữa tôi và Thẩm Chi Châu.
Tôi chuyển đến ở trong một căn nhà nhỏ đứng tên mình, và để lại thỏa thuận ly hôn cho Thẩm Chi Châu.
Ông ấy cầm tờ giấy mỏng manh đó, im lặng hồi lâu không nói gì.
Tôi nói: "Không sao, luật quy định có 30 ngày để suy nghĩ lại, ông có thể cân nhắc thêm."
Khi thu dọn đồ đạc, tôi đã vứt bỏ rất nhiều đồ cũ.
Những món đồ đã mấy chục năm không nỡ vứt bỏ nhưng cũng không dùng đến, khi thực sự đóng gói và vứt đi, tôi bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng. Có lẽ đây chính là cảm giác của "buông bỏ".
Sau khi nghe nói tôi đề nghị ly hôn, con trai tôi đã gửi cho tôi hàng chục tin nhắn thoại, tôi nghe qua vài đoạn, không cái nào khác ngoài việc trách tôi "không biết tôn trọng tuổi tác", "bướng bỉnh", "ích kỷ", tôi liền bấm bỏ qua.
Có lẽ vì giận tôi, sau khi tôi dọn ra ngoài, nó không hề đến thăm tôi một ngày nào.
Năm tôi 70 tuổi, bỗng nhiên tôi có rất nhiều thời gian trống.
Sau khi nghỉ ngơi thư giãn hai ngày, tôi đăng ký một tour du lịch, trước tiên đi thăm Thiên An Môn ở Bắc Kinh, sau đó theo tuyến đường đi lên phía bắc, chơi suốt 30 ngày.
Khi không cần lo lắng về việc tiết kiệm tiền, tôi nhận ra du lịch thực sự là một việc mang lại niềm vui cho cả thể xác và tâm hồn.
Tôi chụp ảnh phong cảnh dọc đường và học theo giới trẻ, đăng ảnh chụp cùng Thiên An Môn lên mạng xã hội. Không ngờ, bức ảnh thu về vô số lượt thích, trong đó còn có cả lượt thích của Thẩm Chi Châu.
Ông ấy còn bình luận: "A Vân, chúc bà vui vẻ, nhớ cẩn thận nhé."