Ta Từ Lâu Đã Không Làm Kiếm Chủ - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-01-20 05:13:11
Lượt xem: 139
Uyển Uyển sắc mặt âm trầm, dẫn đệ tử Hợp Hoan Tông bày ra trận pháp Thập Nhị Thiên Ma Trận.
Trong chốc lát, ống tay áo rực rỡ tung bay, hương thơm phảng phất, giữa âm thanh nhạc khí dồn dập lại sát khí bừng bừng.
Nhị sư muội cười lạnh một tiếng, vén váy ngồi xuống, đôi tay lướt trên dây tỳ bà nhanh như tia chớp, khí thế hùng hồn như ngàn vạn quân mã giáp vàng.
Một đấu với mười hai, trận thế không hề lép vế.
Chính đạo Cửu Châu, đã có bài học trước đó, khi tiếng nhạc vừa vang lên, lập tức kết trận pháp bảo vệ đệ tử trong môn phái, ánh mắt chăm chú quan sát thực lực của hai tà tông, thần sắc đầy cảnh giác.
Vô Lượng Đại Sư niệm một tiếng Phật hiệu, lo âu nói:
"Mấy trăm năm không gặp, thế hệ trẻ của tà đạo lại mạnh mẽ đến vậy. Trong chính đạo ta, chỉ sợ chỉ có Lưu Phong Kiếm Chủ, Trì Bất Quy của Mi Vân Tông, và Thanh Hồng Tiên Tử là có thể đối kháng.
"Tà mạnh chính suy, hai trăm năm sau sẽ có đại hội chính tà tranh tài, tình hình thực sự đáng lo. Mong rằng trước lúc ấy, Hồi Tuyết Kiếm Chủ có thể sớm trưởng thành."
Giang Ly nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt đầy hào khí:
"Đại sư yên tâm, ta đã được Hồi Tuyết Kiếm nhận chủ, nhất định sẽ tận tâm tận lực, không làm mất uy danh chính đạo Cửu Châu."
Ta nhấc thanh tàn kiếm trong tay.
Hồng Trần Vô Định
Đệ tử Kiếm Tông lập tức che chắn Giang Ly sau lưng, như gặp đại địch.
Ta cười nhạt, bước ra ngoài cửa.
Huyết Sát Lão Tổ tu vi Hóa Thần, tam sư đệ cách xa hắn rất nhiều, dù hiện tại trông có vẻ dư dả, nhưng chỉ nhờ bản năng công kích thần hồn và đối phương không thực sự muốn gây tổn thương hắn.
Phía nhị sư muội cũng không mấy khả quan. Mặc dù nhìn như cân sức, nhưng nàng dành mấy chục năm chế tạo thần binh cho Tần Xuyên, tu hành lơ là, khó lòng giữ vững trước thế công của Uyển Uyển và đám người kia.
Ta phải đi giúp họ.
Vừa bước một bước, đã có người nắm lấy tay áo ta:
"Phù Dao, ngươi định đi đâu? Đây không phải lúc tùy hứng. Đó là chuyện của Huyết Sát Tông và Hợp Hoan Tông, ngươi xen vào làm gì?"
Là Tịch Nhan, đệ tử thân truyền của Bích Lan Phong Chủ, cũng là bằng hữu cũ của ta trong tông môn.
"Họ là sư đệ sư muội của ta."
Lục Minh Chiêu trừng mắt giận dữ:
"Hồ đồ! Bọn chúng thì tính là sư đệ sư muội gì của ngươi? Chẳng qua là những kẻ dư nghiệt tà đạo, sư đệ sư muội thật sự của ngươi ở đây, trong Kiếm Tông này!"
Ta thẳng lưng, không chút nhượng bộ:
"Cái gì là chính, cái gì là tà, ai định đoạt? Sư đệ ta do linh vật hóa thành, sư muội ta ở Tây Cực, chưa từng g.i.ế.c hại kẻ vô tội, sao gọi là tà?
"Trong mắt các ngươi, Giang Ly g.i.ế.c sư đoạt bảo là tình thế bắt buộc, là bất đắc dĩ. Nhưng sư đệ sư muội ta chỉ vì xuất thân tà đạo mà bị xem là tội nhân, cần phải giết, đây là đạo lý gì? Đây là chính tà gì?”
"Rõ ràng là thành kiến môn hộ, thuận lợi cho các người thì là chính, trái ý các người thì là tà. Cả thiên hạ trắng đen đều do các người định đoạt!"
"Nghiệt chướng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta gạt tay Tịch Nhan ra, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước qua ngưỡng cửa, xuống bậc thềm.
Phong chủ Tê Ngô khuyên nhủ:
"Phù Dao, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Những chuyện trước đây vẫn còn là chuyện trong nội bộ Kiếm Tông, từ đại lễ song tu đến bia đá tông môn đều có thể cứu vãn. Nhưng nếu ngươi cố chấp, trước mặt đồng đạo Cửu Châu mà đứng về phía hai kẻ tà đạo kia, thì chính là đặt mình vào thế đối địch với Kiếm Tông và chính đạo.
"Mai này gặp lại, chúng ta sẽ là chính tà không đội trời chung, đồng môn tương tàn, sống c.h.ế.t quyết đấu. Bao nhiêu tình nghĩa xưa kia đều trôi theo dòng nước. Ngươi chắc chắn không hối hận chứ?"
Ta lắc đầu:
"Ta chỉ biết, hôm nay nếu khoanh tay đứng nhìn, ngày sau nhất định sẽ hối hận."
"Ngươi... Haizz, cố chấp đến mức này."
Ta đi xuống bậc thềm, được nửa đường, sau lưng vang lên giọng nói đầy tức giận của Tạ Trường Canh:
"Đại sư tỷ! Ngươi có biết, bước ra lần này, ngươi sẽ không còn đường quay lại? Trước hôm nay, ngươi là Hàm Sương kiếm chủ, được người người kính trọng. Nhưng sau hôm nay, ngươi sẽ trở thành kẻ sa đọa, bị muôn người khinh miệt, nhạo báng. Đến lúc đó, chính đạo Cửu Châu không còn chỗ cho ngươi dung thân. Công lao, danh tiếng, thành tựu của ngươi trước đây, tất cả sẽ bị xóa sạch. Những điều đó, ngươi đều không để tâm sao?!"
Ta không đáp.
"Đại sư tỷ, giờ quay lại còn kịp. Huyết Sát Lão Tổ và Hợp Hoan Tông Chủ đều là đại năng tà đạo khét tiếng. Nếu ngươi cản trở bọn chúng, chắc chắn sẽ bị truy sát không c.h.ế.t không thôi. Những kẻ đó sẽ không nương tay như chúng ta đâu!"
Hắn nhìn về phía trường đấu, nơi nhị sư muội và tam sư đệ đang dần rơi vào thế hạ phong, giọng nói lạnh lùng:
"Dù sư đệ sư muội ngươi đúng như lời ngươi nói, không làm gì sai, nhưng hôm nay họ lộ diện, cũng là số mệnh an bài, chẳng trách được ai!"
Ta nhìn hắn, cười:
"Tạ Trường Canh, ngươi biết gì mà nói."
Gương mặt trắng bệch vì mất m.á.u của hắn lập tức đỏ bừng.
"Nếu không vì báo thù cho sư phụ, nhị sư muội và tam sư đệ đã không lộ thân phận. Họ ẩn cư trăm năm, trồng hoa rèn sắt, tránh xa thế sự. Biết rõ theo ta đến Kiếm Tông sẽ có nguy cơ bị bại lộ, nhưng vẫn không chút do dự mà đến. Ngươi biết vì sao không?"
Tạ Trường Canh siết chặt môi, ánh mắt không rời khỏi ta.
Ta nhìn hai bóng dáng đang kịch chiến không xa, ngẩng cao đầu, cười lạnh:
"Vì chúng ta đều là người của Lạc Hà Tông, đều là đệ tử của Triệu Thanh Tùng. Lần này xuất sơn, chính là để đòi công đạo cho ông ấy, dù tan xương nát thịt cũng không tiếc!"
Hắn lẩm bẩm:
"Điên rồi, cả đám đều điên rồi! Vì một Triệu Thanh Tùng đã chết, mà hy sinh danh tiếng, đánh cược tính mạng, tiêu hao toàn bộ tu vi, đối địch với cả Cửu Châu, đáng giá sao?!"
Ta nhướng mày:
"Nghe thì có vẻ không đáng, nhưng ta bằng lòng."
Trên mây máu, Huyết Sát Lão Tổ đang cười điên cuồng vì sắp giam cầm được tam sư đệ.
Ta đạp lên tàn kiếm, áo bào tung bay:
"Vạn Kiếm nghe lệnh, dậy cho ta!"