Ta Làm Chủ Hầu Phủ - 14
Cập nhật lúc: 2025-01-23 16:58:58
Lượt xem: 974
Trước đó, lời đồn ngoài kia chẳng phải cũng nói rằng Tạ Ánh Đường đã ôm ấp công tử họ Sở này hay sao!
Thấy sắc mặt hắn đầy nghi hoặc, ta nhẹ nhàng cất giọng, nhưng lời nói lại càng khơi thêm lửa:
“Nghe nói Sở Hoài Triệt và đám thổ phỉ bị bắt ở khu vực quanh Hộ Quốc Tự, mà Tạ di nương hôm đó cũng được khiêng từ nơi ấy về.
“Thật là trùng hợp, ngay trong lúc xảy ra chuyện thổ phỉ, Sở công tử và Tạ di nương lại cùng nhau rơi xuống nước. Sau đó lại điều tra ra nhà họ Sở có liên hệ với bọn thổ phỉ. Chẳng lẽ Tạ di nương cũng...”
Nói xong, ta vờ như nhận ra mình lỡ lời, liền đưa tay che miệng, nhưng những lời bỏ lửng đó đã đủ để mọi người có mặt hiểu rõ ý ta.
Không chừng Tạ Ánh Đường cũng biết chuyện của bọn thổ phỉ!
Lúc này, không chỉ sắc mặt của lão phu nhân trở nên nghiêm nghị, mà ngay cả Mục Thần cũng tối sầm lại.
Dù hắn có hồ đồ thế nào đi nữa, cũng chưa đến mức không quan tâm đến sự an nguy của Hầu phủ.
Thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót, nếu chuyện di nương Hầu phủ có liên quan đến bọn thổ phỉ bị truyền ra ngoài hoặc bị kẻ có ý đồ lợi dụng… thì hậu quả sẽ là thảm họa không thể cứu vãn!
Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Mục Thần và lão phu nhân, ta liền hiểu rõ, hôm nay hai kẻ này…
Chắc chắn không thể giữ lại được nữa!
12
Thấy ánh mắt không mấy thiện ý của mọi người dồn về phía mình, Tạ Ánh Đường và Sở Hoài Triệt lập tức hốt hoảng.
“Ta… ta hồ đồ rồi. Uyển Ngâm đã gả cho người khác, ta sẽ không quấy rầy nữa.”
Sở Hoài Triệt nhấc chân định chuồn đi, nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
“Sở công tử đến Hầu phủ ta ăn nói lung tung, giờ nói đi là đi, chẳng lẽ coi Hầu phủ ta là nơi dễ bị coi thường hay sao?”
Lão phu nhân đập mạnh tay xuống bàn, khiến Sở Hoài Triệt sợ đến giật b.ắ.n mình.
“Còn không mau áp giải kẻ vô sỉ này đến nha môn, đệ đơn kiện cho đàng hoàng!”
Lão phu nhân nói như vậy, nhưng người bà gọi tới lại chính là thân vệ bên cạnh Hầu gia.
Hai thân vệ tiến lên, lập tức bắt lấy Sở Hoài Triệt áp giải đi. Ta khẽ liếc mắt ra hiệu cho Vân Hương, bảo nàng chú ý mọi động tĩnh.
Sở Hoài Triệt còn lớn tiếng la lối, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị hai hộ vệ bịt miệng, kéo đi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhà họ Sở giờ đã bị giáng làm thường dân, không quyền không thế, tự nhiên chẳng còn ai ra tay cứu hắn.
Sau khi xử lý xong Sở Hoài Triệt, tiếp theo là đến Tạ Ánh Đường.
Thấy Sở Hoài Triệt bị dẫn đi, hai chân Tạ Ánh Đường mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất. Lấy lại chút bình tĩnh, nàng ta không ngừng kéo vạt áo Mục Thần, van xin hắn thương xót.
Nhưng ánh mắt Mục Thần nhìn nàng ta chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Lão phu nhân vốn từ lâu đã không ưa nàng ta, nay lại càng thêm chán ghét sau khi những lời đồn nhảm truyền ra ngoài.
Dù nàng ta đang mang thai, lão phu nhân cũng bán tín bán nghi.
Sau những lời kích động của ta, Mục Thần đã phần nào tin rằng đứa bé này là con của Sở Hoài Triệt.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hôm nay, tận mắt thấy hai người bọn họ hợp mưu hãm hại ta, càng khiến hắn thêm nghi ngờ.
Huống hồ, Tạ Ánh Đường có khả năng biết chuyện Sở Hoài Triệt liên quan đến bọn thổ phỉ.
Như vậy, dù đứa trẻ có phải con của Hầu phủ hay không, lão phu nhân và Mục Thần cũng không thể giữ nàng ta lại.
…
Tạ Ánh Đường bị ban thưởng một dải lụa trắng, treo cổ c.h.ế.t dưới sự giám sát của ta.
Lão phu nhân vì tuổi cao, không muốn tự mình chứng kiến cảnh tượng như vậy, chỉ dặn dò một câu rồi rời đi.
Mục Thần có lẽ vẫn còn dành cho nàng ta chút tình cảm cuối cùng, nên cũng không ở lại.
Khi sự việc đã đi đến mức này, Tạ Ánh Đường không còn giả vờ đáng thương nữa, mà dùng ánh mắt đầy hận thù và tức giận nhìn chằm chằm vào ta.
“Ngươi đắc ý lắm đúng không, Lê Uyển Ngâm? Ngươi cướp đi những gì của ta, kẻ đáng c.h.ế.t chính là ngươi! Rõ ràng ta mới là nữ tử mà Hầu gia yêu nhất!”
Ta đứng cao nhìn xuống nàng ta, ánh mắt khinh miệt.
Từ đầu đến cuối, việc giẫm nát nàng ta đối với ta cũng dễ dàng như giẫm c.h.ế.t một con kiến.
Kiếp trước, ta không hề hay biết đến sự tồn tại của nàng ta. Sở Hoài Triệt thì ngụy trang quá khéo, thủ đoạn lại tàn nhẫn, khiến ta bị mắc lừa.
Nhưng kiếp này, mọi chuyện đã khác. Ta đã vì mình mà báo được mối thù này.