Ta Dùng Y Thuật Báo Thù Cho Mẫu Thân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-28 13:35:59
Lượt xem: 783
3
Thôi Bảo Châu không cho là đúng.
Nàng ta vươn ngón tay to tròn nắm lấy tay ta, mắt híp lại thành một đường chỉ, cười giả lả:
"Cô còn nói nữa, mụ đàn bà đó đúng là đồ bội bạc!
" ta chỉ là đánh c.h.ế.t mấy đứa nha hoàn mà thôi, bà ta đã sợ đến mất vía.
"Dù sống hay c.h.ế.t cũng không chịu ở lại phủ lâu dài để chữa bệnh cho ta, còn nói dối là con gái ở nhà ốm yếu bệnh tật, nhất quyết phải rời phủ ngay trong đêm để về nhà.
"Cô nói xem bà ta có ngu ngốc không? Tiền quan trọng hay con gái sắp c.h.ế.t quan trọng?"
ta nắm chặt tay, giả vờ như vô tình hỏi:
"Bà ấy đã c.h.ế.t ở kinh thành, vậy nàng có từng nghĩ đến con gái của bà ấy sau này sẽ sống ra sao không?"
"Sống ra sao à?" Thôi Bảo Châu như nghe được chuyện cười động trời, cười đến rung cả người.
"Lũ hạ tiện như chúng nó vốn không nên sống trên đời này. Hơn nữa, con ranh con đó không chừng đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi, ta tiễn con gái bà ta một đoạn đường, bà ta phải cảm ơn ta mới đúng!"
Vậy nên, Thôi Bảo Châu nói mẫu thân ta y thuật kém cỏi, lừa gạt tiền bạc của nàng ta chỉ là cái cớ.
Mẫu thân ta đã chứng kiến sự tàn bạo của nàng ta, lo sợ sau này mình cũng sẽ gặp họa, nên không dám tiếp tục ở lại phủ Thừa tướng, đây mới chính là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái c.h.ế.t của mẫu thân.
ta giả vờ miễn cưỡng nhận lấy vàng.
Thôi Bảo Châu lại hỏi: "Nhà cô còn người thân nào không?"
ta cụp mắt xuống, lắc đầu:
" ta luôn sống nương tựa vào mẫu thân, cách đây không lâu bà cũng đã mất.
SMK
"Giờ chỉ còn lại một mình ta."
Nàng ta rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, buột miệng nói:
"Nhìn tướng mạo của cô là biết không có phúc, theo ta thì cô cũng đừng quá đau buồn, lũ tiện dân như các cô, sống cũng chỉ là chịu khổ, c.h.ế.t sớm còn hơn."
ta mỉm cười gật đầu.
Nàng ta lại nói tiếp: " ta từ nhỏ đã béo, thái y trong cung và danh y khắp thiên hạ ta đều đã khám qua, nhưng chẳng ai tìm ra được nguyên nhân.
"Miên Miên, cô ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng đấy."
Giọng nàng ta kéo dài, đầy vẻ đe dọa.
Vừa cứng vừa mềm như vậy, ta đành theo nàng ta về phủ Thừa tướng.
Trở về phủ, Thôi Bảo Châu vội vàng mở bọc đồ của ta ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhìn thấy những con côn trùng độc bò lúc nhúc trong hộp gấm, sắc mặt nàng ta bỗng tái mét.
ta tùy ý nhấc một con rết lên, thản nhiên nói:
"Đây là cổ phương của Miêu Cương.
"Nếu tiểu thư sợ côn trùng, chúng ta có thể đổi cách khác."
Nói xong, ta cất hộp đi, giọng điệu có chút tiếc nuối:
"Chỉ là phương pháp giảm cân bằng Ng Guồi này có hiệu quả nhanh chóng, những cách khác thì khó mà nói trước được.
"Nếu tiểu thư không vội, chúng ta cứ từ từ cũng được."
Thôi Bảo Châu cắn chặt môi dưới, suy nghĩ hai giây rồi quyết định:
"Nghe cô, dùng Ng Guồi!"
nàng ta vội vàng như vậy, tất cả chỉ vì Tống Văn Kỳ.
Vài tháng trước, Thôi Bảo Châu đã làm đủ mọi cách để năn nỉ Thôi Thừa Tướng gây áp lực lên phụ thân của Tống Văn Kỳ, ép Tống Văn Kỳ cưới nàng ta làm vợ cả.
Tống Văn Kỳ bị phụ thân ép buộc, bất đắc dĩ phải đồng ý.
Đàn bà làm đẹp đều vì người mình yêu, thấy ngày cưới sắp đến.
Thôi Bảo Châu buộc phải tìm kiếm khắp nơi, hy vọng có thể xinh đẹp xuất giá.
Vì vậy, mẫu thân ta đã trở thành vật hy sinh của bọn họ.
Phụ thân ta lúc sinh thời từng dạy ta, đánh rắn phải đánh bảy tấc.
ta luôn ghi nhớ điều này.
Sau khi biết Thôi Bảo Châu thích Tống Văn Kỳ, ta đã thuê một gian hàng đối diện U Viên Các, nơi Tống Văn Kỳ thường lui tới.
Khi hành nghề y mà thấy khát, ta thỉnh thoảng cũng ghé U Viên Các uống trà.
Ngồi nghỉ một lát.
Suốt những ngày tháng bày quầy bán hàng ấy, ta và Tống Văn Kỳ thường xuyên gặp nhau một cách tình cờ.
Ánh mắt chàng dừng trên người ta ngày càng lâu, nhưng chưa bao giờ chủ động bắt chuyện.
ta vẫn luôn chờ đợi Thôi Bảo Châu, nhân vật mấu chốt này xuất hiện.
Quả nhiên nàng ta không làm ta thất vọng.
Ngày hôm đó Tống Văn Kỳ ra tay cứu ta.
ta biết rằng, mục đích của mình đã hoàn thành được một nửa.