Suýt thành tội đồ bán nước - 10
Cập nhật lúc: 2024-07-09 10:00:47
Lượt xem: 393
Phía trước đã có người thành công rồi, những người phía sau muốn tái dựng lại thành công tương tự sẽ khó khăn hơn rất nhiều, phải trả giá càng nhiều tâm tư, càng nhiều công sức tìm kiếm sự sáng tạo, độc đáo.
Nàng nghe ta giải thích xong chỉ ngơ ngác nói: “Ta là bùn nhưng bùn thì là sai sao? Nó chẳng qua chỉ chậm hơn châu ngọc một bước mà thôi.”
Hiện tại khối châu ngọc Lục Văn Châu đã vỡ nát, còn Từ Sách…
Kỳ thật, ta và Từ Sách cũng được coi là thanh mai trúc mã.
Ta đến đại doanh phía Tây ngoại ô, huynh trưởng cũng quẳng Từ Sách đi cùng ta nhưng khi ấy ta khư khư cố chấp con đường của mình, không muốn dựa dẫm vào gia thế, Từ Sách mọi chuyện đều làm cho ta lại bị ta oán trách.
Sau này, ta theo huynh trưởng đi Bắc cảnh, ta không có chức vị, cùng không có uy tín gì trong quân, huynh trưởng nói ta không có kinh nghiệm chiến đấu nên không cho phép ta rời khỏi tầm mắt của huynh ấy, mỗi lần ta lén trốn đi đều bị Từ Sách tìm về.
Lần đầu tiên ta g..iết người, dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, cũng ở trong đầu tự nhủ rằng đó là kẻ thù, nếu không g..iết hắn thì người bị g..iết sẽ là ta. Nhưng khi m..áu tươi ấm áp b.ắ.n vào người ta, ta vẫn không khống chế được mà run lẩy bẩy. Từ Sách muốn đến giúp ta lại bị ta quát bảo dừng lại, người của Bùi gia dù là nam hay nữ đều sẽ không sợ c..hết.
Sau này huynh trưởng ta biết được, rốt cuộc cũng không sai Từ Sách đi theo ta nữa. Nhưng Từ Sách luôn xuất hiện trong tầm mắt của ta, luôn cung kính cúi đầu, không nói lời nào.
Người mắt mù tâm manh đâu chỉ có mình Lục Văn Châu.
17.
Ta trốn tránh Từ Sách mấy ngày cho đến khi huynh trưởng truyền tin Lục Văn Châu đã đến biên cảnh, huynh ấy sẽ sớm trở về kinh.
Ta biết Từ Sách cũng đã nhận được tin này.
Quả nhiên, chiều muộn hôm ấy hắn đã đến gặp ta.
Từ Sách: “Lần trước ta còn chưa nói xong.”
Ta còn chưa biết phải đối mặt với hắn thế nào nên đành ra vẻ sao cũng được.
“Ta biết hiện tại nàng còn chưa chấp nhận được nhưng ta chỉ xin nàng cho ta một cơ hội. Ta biết ta rất may mắn mới được ở tại Bùi gia. Trên chiến trường nhiều người c..hết như vậy, không chỉ có mình ta là cô nhi, việc phụ thân ta c..hết vì cứu phụ thân nàng cũng chỉ là trùng hợp. Từ nhỏ ta đều biết rõ khoảng cách giữa ta và nàng. Khi ta thích nàng thì nàng và Lục Văn Châu cũng đã đính hôn rồi. Ta cứ tưởng chỉ có Lục Văn Châu thích nàng nhưng không ngờ nàng cũng thích hắn như vậy, vì trong mắt ta nàng là một người vô cùng kiêu ngạo.”
Không phải vậy…Ta thực sự muốn phản bác nhưng trong bầu không khí như vậy khiến ta tự giác ngậm miệng không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/suyt-thanh-toi-do-ban-nuoc/10.html.]
“Người đời đều cảm thấy, nữ tử thì không nên nhập ngũ, không nên xuất hiện trên chiến trường, nên ban đầu ta đã rất tự đắc khi tư thế oai hùng, phong hoa tuyệt đại của nữ nhi Bùi gia trên sân luyện võ chỉ có ta mới được thưởng thức.”
Mặt ta đỏ lên, không dám nhìn vào Từ Sách nữa, thậm chí còn muốn bịt tai lại, Từ Sách ơi Từ Sách, ngươi có biết mình đang nói gì không?
“Khi những người khác đánh cược nàng có thể ở lại trong quân doanh bao lâu, ta đã đặt cược tất cả số bạc ta có rằng nàng sẽ trụ vững ở lại.”
À, vậy cảm ơn ngươi nhiều nhé, mà thật ra là ta còn giúp ngươi kiếm không ít tiền đâu.
“Khi Lục Văn Châu không phản bác sự trêu chọc ồn ào của cấp dưới, ta mới nhận ra ta đã không còn cơ hội. Nhưng cũng không sao cả, Lục Văn Châu là người mà phụ thân và huynh trưởng nàng nhìn trúng, hắn có tương lai rộng mở, còn ta từ nhỏ lớn lên ở Bùi gia cũng coi như một nửa là người Bùi gia rồi, có lẽ c..hết trận trên chiến trường là kết cục tốt nhất.”
Nghe hắn nói đến đây, ta có chút xúc động, đúng như lời hắn nói, từng người của Bùi gia đều làm tốt tâm thế sẽ chôn xác trên chiến trường.
“Ở quân doanh phía Tây ngoại ô nàng oán trách ta, tại tiền tuyến ở Bắc cảnh nàng vẫn chán ghét ta, chỉ có khi nhận được thư của Lục Văn Châu hoặc khi được Tướng quân khen ngợi nàng mới mỉm cười. Ta vốn dĩ đã bỏ cuộc nhưng Lục Văn Châu lại không biết quý trọng nàng.”
“Ta không hề chán ghét ngươi, ta chỉ không muốn lúc nào cũng được người khác bảo vệ.” Ta vội vàng giải thích.
“Ta sẽ luôn bảo vệ nàng, cho dù không có lệnh của Tướng quân.”
Ta che mặt, có lẽ ta không nên mở miệng nói gì cả.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta có chuyện cần phải làm nên luôn không do dự tiến về phía trước, cũng không quan tâm người đời nghĩ gì nhưng khi có người nguyện ý bảo vệ ta thì trái tim đã được sa trường rèn luyện mà trở nên sắt đá này cũng không tránh khỏi có chút rung động.
Trong khi ta thì đỏ mặt, tim đập thình thịch thì Từ Sách lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Ta không biết thích một người là như thế nào, nhất là thích một người như nàng. Nhưng ta nghĩ kỹ rồi, sau này nàng muốn làm gì ta đều ủng hộ hết. Ta thích nhìn dáng vẻ g..iết địch trên chiến trường của nàng, khi đó ta có thể là tiên phong, là hoa tiêu, là hậu phương của nàng, đảm bảo nàng không phải lo lắng điều gì. Nếu khi nàng chán ghét chiến trường rồi, ta sẽ cùng nàng bước chân vào giang hồ, đi ngao du thiên hạ. Tóm lại, chỉ cần được ở bên nàng, bảo ta làm gì cũng được.”
Ta đã tưởng rằng việc ta không chán ghét chuyện gả cho Lục Văn Châu tức là ta đã yêu hắn. Nhưng khi so sánh với một Lục Văn Châu nguyện ý vì Thu Đường mà đắc tội với Bùi gia, với quan viên cả triều, thậm chí từ bỏ cả tương lai sáng lạn của ḿnh; hay ngay cả với người chưa đến tuổi cập kê là Thất công chúa, khi được ta hỏi vì sao lại thích Tạ Thanh Hoài, nàng ngây thơ nói rằng vì chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy Tạ Thanh Hoài nàng đều rất vui vẻ thì ta rõ ràng chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc, không hiểu gì về tình yêu.
Từ Sách nhắc lại một lần nữa: “Dù có được ở rể hay không không quan trọng, cái ta muốn chỉ là một cơ hội, hy vọng nàng có thể cho ta một cơ hội.”
Ta, Bùi Quân Nhiên, ra chiến trường còn không sợ, sao lại sợ người thích mình? Hơn nữa, quãng đời còn lại rất dài, ai biết được có những bất ngờ gì.
Ta bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, trả lời: “Tháng năm còn dài, ta không ngại thử một lần.”