Sự Lựa Chọn Của Đứa Con Riêng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-02-11 18:18:11
Lượt xem: 3,724
Ông ngoại sững sờ, vội nói:
"Có thể trả tiền cho bà ta! Mấy chuyện này, đâu có tốn bao nhiêu tiền?!"
Anh trai lắc đầu:
"Ngoại, ai nợ thì người đó phải trả. Nếu ngay từ đầu các người đã nói với con rằng, đây là một người phụ nữ không xứng đáng nhận chút ân tình nào, thì mọi chuyện đã đơn giản rồi."
"Nhưng đến ngày hôm nay, con không thể làm kẻ vong ân bội nghĩa, khiến những người mẹ kế tốt trên đời này phải lạnh lòng."
"Từ nay về sau con chỉ có thể tự lập, dùng đôi tay của mình kiếm đủ tiền, tự mình trả lại cho mẹ Tố Hân. Đến lúc đó, chúng ta hãy bàn tiếp chuyện đoạn tuyệt quan hệ."
"Mong mọi người đừng vì con mà làm khó bà ấy nữa. Hãy để con tự giải quyết chuyện này."
Nói xong, anh trai cúi đầu, dập đầu thật sâu thêm một lần nữa.
Rồi anh ấy đứng dậy, xoay người vào nhà, xách ba lô lên vai.
Trong đó là toàn bộ giấy tờ nhập học mà mẹ và tôi đã háo hức giúp anh sắp xếp, còn có tấm thư trúng tuyển lấp lánh ánh vàng của Đại học Thanh Hoa.
Vốn dĩ tháng sau, chúng tôi đã định cùng nhau đến Bắc Kinh tiễn anh nhập học.
Ông nội đột nhiên bật khóc.
Một tay ông lau nước mắt, một tay run run định kéo tay áo anh trai lại.
Ba đứng chặn trước mặt ông, khẽ nói:
"Ba, đừng ngăn nữa. Để Tiểu Triết đi đi."
Giữa chừng bữa tiệc mừng nhập học, anh trai rời khỏi nhà.
Tối hôm đó, anh ấy ngồi trên toa ghế cứng của chuyến tàu hướng đến Bắc Kinh.
Trước khi nhập học, anh ấy làm phụ hồ trên công trường, sau đó lại nhận dạy kèm, tự mình tích cóp đủ học phí mà không động đến số tiền ba mẹ gửi vào thẻ ngân hàng.
Người ta kể rằng, trước ngày khai giảng, anh trai ở Bắc Kinh thuê một căn phòng dưới tầng hầm chật hẹp đến mức chỉ vừa đủ đặt một chiếc giường.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh anh trai phải ngủ trong căn phòng tối tăm, ẩm thấp ấy, tôi lại không kiềm được nước mắt.
Hôm anh ấy đi, ông ngoại của anh ấy thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm:
"Tôi đã ép đứa trẻ ấy bỏ đi rồi..."
Ông ta vò nát đôi mắt đỏ hoe, vẻ oai phong lúc trước đã hoàn toàn tan biến.
Tôi vội vã chạy vào bếp.
Bên cạnh bếp lò đang cháy rực, mẹ ngồi xổm trên nền đất, nước mắt lưng tròng.
Lời anh trai nói đã có người thuật lại cho bà nghe.
Tôi gấp gáp gọi:
"Mẹ, mẹ! Sao mẹ không nói gì? Mẹ là người bị lừa cưới! Mẹ hoàn toàn không phải kẻ thứ ba!"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mẹ cười cay đắng:
"Nhưng mẹ cũng đâu biết... liệu có phải vì mẹ mà bà ấy mới treo cổ hay không..."
"Lúc con chào đời, cỏ trên mộ bà ấy vẫn còn xanh non..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Dì Chu khẽ vỗ vai mẹ, thở dài.
Trực giác mách bảo tôi rằng, mẹ không phải kẻ thứ ba.
Có lẽ, mẹ ruột của anh trai mất trước, còn ba tôi quen mẹ tôi sau đó.
Chỉ cần làm rõ hiểu lầm, chúng tôi có thể mượn xe đuổi theo anh trai, đưa anh ấy về nhà.
Mọi người sẽ không còn tranh cãi nữa, và chúng tôi có thể cùng nhau ăn nốt bữa tiệc nhập học.
Tôi lấy hết can đảm, bước đến trước mặt ba, nói:
"Ba, con muốn nói chuyện với ba."
Ba tôi lạnh lùng liếc tôi, hừ một tiếng:
"Nói gì? Chuyện này liên quan gì đến mày?"
Rồi ông nâng ly rượu, quay sang cười nói với những người bên cạnh:
"Nào, tiếp tục uống!"
Tôi bị phớt lờ hoàn toàn.
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự hận ông ấy.
Tôi từng nghĩ rằng, sau chuyện đó, mẹ và ba chắc chắn sẽ ly hôn.
Nhưng không hề.
Khả năng chịu đựng của người lớn thực sự đáng sợ.
Tối hôm ấy, mẹ đưa tôi lên xe về lại phố Hương Chương, suốt dọc đường bà cứ lặng người, chẳng nói một lời.
Ba thì uống say mèm, ngủ lại ở quê.
Thế nhưng, sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, ông đã ngồi ở tầng dưới, bình tĩnh tính toán sổ sách.
Thấy tôi, ông cười tươi, chủ động chào hỏi.
Tôi không thèm đáp lại.
Vài ngày sau, trong bữa cơm, ba bỗng nhắc đến chuyện mấy cặp vợ chồng trên phố—cưới nhau, ly hôn, rồi tái hôn, sau đó lại tiếp tục ly hôn, làm cho nhà cửa chẳng khác nào bãi chiến trường.
Ông cảm thán:
"Đến tuổi này rồi, nếu có ly hôn rồi tìm người khác thì còn mong chờ gì tình cảm nữa? Không có con chung, chẳng phải cũng chỉ là vì tiền thôi sao? Bao năm cực khổ kiếm được chút tiền, để rồi lại chia năm xẻ bảy…"
Có lẽ ông cố ý nói cho tôi nghe.
Tôi chỉ lẳng lặng đảo mắt, không buồn phản ứng.
Năm anh trai học lớp 12, nhà tôi mua được một căn nhà ba tầng trên trấn, thuộc diện nhà ở không sổ đỏ, tổng giá trị mười lăm vạn.
Tầng một làm mặt bằng kinh doanh, tầng trên để ở, rất thoải mái.
Anh trai và tôi mỗi người có một phòng riêng.
Anh thích đọc sách, mẹ còn đặc biệt đóng hẳn một dãy tủ sách cao chạm trần dành riêng cho anh ấy.
Thế nhưng, anh ấy chưa ở trong căn phòng đó được bao lâu.
Mỗi khi nhớ anh ấy, tôi lại chui vào phòng anh, lật đại một cuốn sách trên giá ra đọc.