SỰ HY SINH CỦA CHỊ GÁI - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-10-26 00:46:24
Lượt xem: 1,483
7
Tôi phát hiện ra Lê Loan không phải con ruột của bố từ khi học cấp hai.
Học môn sinh học, tôi hiểu rằng nhóm m.á.u là do di truyền.
Và tôi phát hiện, Lê Loan không thể nào là con của bố.
Điều này cũng giải thích vì sao tủy xương của tôi không khớp với chị.
Tôi đã phân vân rất lâu, không biết có nên nói sự thật này với bố hay không.
Quyết định cuối cùng được đưa ra vào đêm giao thừa, khi mẹ tôi uống say và nói rằng bà từng suýt đem tôi cho người khác.
“Khi con ba tuổi, có người đến mua trẻ con. Bé trai giá 10.000 tệ, bé gái 5.000 tệ. Lúc đó nhà mình thiếu tiền chữa bệnh cho chị con, mẹ đã định bán con đi.
Mẹ nghĩ, biết đâu bên đó có điều kiện tốt hơn, con qua đó có thể được hưởng phúc. Nhưng khi họ đưa tay ra chạm vào con, con đã cắn họ một phát. Phải bẻ gãy một chiếc răng của con, con mới chịu nhả.”
Khi mẹ nói những lời này, bố tôi ngồi bên cạnh cười ngốc nghếch, còn không quên thêm vào:
“Nhà mình khổ thế mà cuối cùng vẫn không bán con. Con phải nhớ ơn bố mẹ đấy.”
Bố tôi luôn sợ mẹ. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ quyết định.
Nhìn bố nịnh nọt mẹ như vậy, tôi thấy ông thật đáng thương.
Ông đã nuôi con của người khác suốt bao năm, rồi suýt chút nữa còn bán đứa con ruột duy nhất của mình.
Hôm sau, nhân lúc mẹ ra ngoài, tôi lén nói với bố:
“Bố ơi, chị không phải con ruột của bố.”
Bố tôi vội bịt miệng tôi lại, giận dữ quát:
“Lê Khinh Khinh, con bị bệnh à? Sao chị con lại không phải con của bố được?”
Tôi lấy sách sinh học ra, nghiêm túc giải thích cho ông nghe.
Nhưng mới nói được một nửa, bố đã ném quyển sách đi.
Ông tức giận:
“Trường dạy cái gì vậy? Sao không dạy tiếng Trung với toán mà toàn dạy những thứ linh tinh thế này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-hy-sinh-cua-chi-gai/chuong-7.html.]
Tôi chợt rùng mình, dè dặt hỏi:
“Bố... Bố đã biết từ trước rằng chị không phải con ruột của bố, đúng không?”
Mặt bố đỏ bừng.
Ông im lặng hồi lâu rồi nói:
“Đây là chuyện của người lớn, con đừng xen vào. Nhớ đấy, không được nói với mẹ, nếu không bố sẽ đánh c//hế//t con!”
Ông giơ tay lên dọa, khiến tôi sợ hãi bỏ chạy.
Từ đó, tôi để ý quan sát bố.
Nhưng tôi phát hiện, ông không những không xa lánh mẹ và Lê Loan, mà còn đối xử tốt với họ hơn trước.
Tôi rất khó hiểu.
Mãi đến khi về quê dự đám cưới anh họ, tôi mới nghe được nguyên nhân từ những câu chuyện của người lớn.
Hóa ra, hồi trẻ mẹ tôi là hoa khôi của thị trấn, từng làm giáo viên tiểu học và có tình cảm với một thầy giáo thành phố.
Nhưng người đàn ông đó đã có gia đình và chỉ coi mẹ là trò vui.
Không lâu sau, ông ta về lại thành phố, bỏ mặc mẹ.
Ngay sau đó, mẹ tôi cưới bố, rồi nhanh chóng mang thai Lê Loan.
Người ta đồn rằng chị tôi là con sinh non.
Có lẽ sau khi biết mình mang thai, mẹ đã tìm đến bố tôi để che giấu sự việc.
Dù sao bố cũng chỉ là một thanh niên thất nghiệp bình thường, chẳng xứng với mẹ.
Cũng vì tự ti, bố cam tâm tình nguyện nuôi con của người khác mà không dám nghi ngờ gì.
Tôi chợt hiểu, bố giữ im lặng vì sợ mẹ sẽ bỏ đi.
Ông không nhận ra rằng, người mẹ thực sự quan tâm chỉ là Lê Loan – con gái của người đàn ông bà từng yêu.