Sống Lại Vả Mặt Bạch Liên Hoa - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:51:40
Lượt xem: 447
11
Một tháng nữa sẽ diễn ra lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường.
Kiếp trước, dưới sự dàn xếp tậm tân tậm lực của Lục Tâm Đình và Giang Thiêm, Lâm Tửu nghiễm nhiên đi cửa sau được độc tấu một khúc piano trong buổi dạ tiệc kỷ niệm thành lập trường.
Nhờ đó mà được lọt vào mắt xanh của giảng viên đặc biệt được mời tới ngồi trên hàng ghế VIP, thuận buồm xuôi gió giành được suất tuyển thẳng duy nhất.
Còn tôi thì sao à?
Tôi đây từ nhỏ 4 tuổi đã học vũ đạo,chăm chỉ tập luyện hơn mười năm, vốn dĩ ban đầu cũng đã chuẩn bị một điệu múa cổ điển.
Kết quả là Giang Thiêm tìm tới tôi.
Anh ta đứng dưới ánh nắng chiều tà trong vườn trường thâm tình ôm lấy tôi, nhỏ giọng nói: “Em đừng múa được không? Tâm Tâm, anh không muốn để cho nhiều người như vậy thấy được dáng vẻ xinh đẹp của em, anh sẽ ghen điên lên mất.”
“Tâm Tâm chỉ múa cho một mình anh xem thôi, có được không?”
Sao lúc đó tôi ngốc nghếch thế hả tôi ơi?
Thậm chí còn vô cùng kiêu ngạo vì cảm thấy hóa ra Giang Thiêm cũng yêu tôi nhiều như vậy, cũng sẽ ghen tuông với người khác vì tôi.
Thế nên tới ngày biểu diễn tôi thật sự không tới biểu diễn..
Thậm chí còn múa đi múa lại cho anh ta xem hết lần này tới lần khác trong lớp học vắng người nữa chứ.
Kết thúc điệu múa, từ khán phòng đằng xa vọng lại tiếng reo hò vang dội.
Giang Thiêm nghe được bất chợt cười rộ lên.
Anh ta trước mặt tôi luôn dịu dàng lại tĩnh lặng, ngay cả nụ cười trên môi cũng nhẹ nhõm, mờ nhạt tựa như bị che phủ bởi một lớp sương mù.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ta thể hiện sự d.a.o động cảm xúc mãnh liệt tới như vậy.
Thời điểm đó tôi lập tức ngưng lại điệu múa còn đang dở dang, hỏi một câu đầy ngốc nghếch: “Anh vui tới vậy sao?”
Anh ta dừng lại trong thoáng chốc: “Vui.”
Nực cười không, lúc ấy tôi còn ngây thơ tưởng rằng trái tim anh ta đã nở hoa vì tôi chỉ nhảy cho một mình anh ta xem.
Mãi về sau tôi mới biết được.
Anh ta vui mừng là vì buổi biểu diễn của Lâm Tửu đã thành công một cách vang dội.
Ánh sáng duy nhất trong cả cuộc đời của anh ta trong tương lai thực sự sẽ trở thành một vầng sáng rực rỡ.
12
Tôi đã báo danh từ sớm cho tiết mục múa mà mình đã chuẩn bị kỹ càng.
Chỉ là lần này tôi sẽ không múa đơn.
Tất cả các bạn nữ sinh trong lớp chỉ cần có hứng thú với biểu diễn sân khấu đều bị tôi rủ rê rồi tập hợp lại thành một nhóm múa cổ điển.
Tôi tự bỏ tiền túi ra mời giáo viên dạy múa cho từng người, chuẩn bị những bộ quần áo trình diễn đắt tiền nhất, sử dụng đạo cụ tốt nhất.
So ra mà nói, Lâm Tửu mặc y phục trắng độc tấu piano lập tức trở nên quá sơ sài.
Chả biết cô ta đã khóc lóc kể lể cái gì trước mặt Lục Tâm Đình mà tối hôm đó khi tôi tan học về nhà đã bị anh ta chặn lại đón đầu ngay trong hoa viên.
“Lục Tâm Hỉ.”
Anh ta không chút biểu cảm mà nhìn tôi.
“Từ bỏ quyền biểu diễn tiết mục của em vào buổi kỷ niệm thành lập trường đi.”
Tôi cười: “Lục Tâm Đình, anh đang s ủ a cái quần gì đó?”
“Đừng tưởng là anh đang thương lượng với em.”
Trong mắt Lục Tâm Đình hiện lên sự lạnh lùng như băng, cười cợt tôi.
“Nếu em vẫn muốn đi thì tự gánh lấy hậu quả đi.”
Tôi dừng bước, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của anh ta:
“Anh trai à, đóa hoa trắng bé nhỏ “đáng yêu” của anh học piano hơn 10 năm thế mà lại chả có nổi tự tin sẽ giành chiến thắng khi so tài với tôi à?
“ Thật đúng là đồ vô dụng.”
13
Thời điểm chỉ còn cách vài ngày nữa là tới buổi biểu diễn kỷ niệm thành lập trường thì Giang Thiêm cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phải tới tìm được tôi rồi.
“Tâm Tâm. Chuyện lần trước đúng là do anh sai, nhưng ngay sau đó em lại ngay lập tức chặn toàn bộ phương thức liên lạc của anh, còn không chịu gặp anh! Anh không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế Tâm Tâm? Là em hiểu lầm anh hay là em… đã thích người khác rồi?”
Nói tới mấy mấy chữ cuối cùng, giọng của anh ta thậm chí còn mang theo sự đau đớn rõ rệt.
“Rõ ràng chính miệng em đã nói cả đời này chỉ yêu mình anh thôi mà?”
Một cơn tức giận xen lẫn sự đau đớn nhức nhói bỗng nhiên ập tới bóp nghẹt trái tim tôi.
Trước đây tôi thực sự đã đ.à.o t.i.m m.ó.c p.h.ổ.i mà yêu loại người như anh ta nhiều năm như vậy sao?
Anh ta nói không thích tôi đóng cảnh hôn, vì nghĩ tới cảm xúc của anh ta mà tôi ngoan ngoãn nghe theo hết thảy để rồi buông bỏ rất nhiều cành ô liu mà các đạo diễn danh tiếng vươn tới.
Anh ta nói xuất thân của Lâm Tửu không tốt, trước đây thường xuyên bị b/ắ,t n,ạ/t ở cô nhi viện, nói tôi đừng chấp nhặt với cô ta.
Tôi cũng nghe theo hết lần này tới lần khác tha thứ cho rất rất nhiều việc làm quá đáng của cô ta.
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng chỉ chỉ cần mình chân thành thì sẽ đổi lấy được chân tình.
Đúng là, chân thành thì chỉ đổi được chân gà mà thôi.
Cuối cùng tôi nhận lại được gì? Tất cả chỉ là sự vu khống và căm ghét dai dẳng không dứt của bọn họ trong hơn mười năm.
Giờ phút này, tôi bỗng nhiên không thể làm ngơ ngoài mặt nổi nữa.
Tôi lao lên tóm chặt lấy vạt áo của Giang Thiêm, đẩy anh ta lùi lại đ.ậ.p mạnh người lên thân cây đằng sau.
Anh ta đau tới mức hít sâu một hơi, còn chưa kịp lên tiếng đã bị tôi dùng hết sức bình sinh vả cho một vả lên thẳng mặt.
Tôi không hề nương tay một chút nào.
Gương mặt trắng trẻo lạnh lùng của anh ta lập tức sưng đỏ lên.
Tôi áp sát vào anh ta, gằn từng chữ:
“Chuyện anh quen biết Lâm Tửu từ rất lâu trước đây, anh tưởng tôi không biết chắc? Anh ở bên cô ta không đủ vui sao, vẫn còn thừa hơi sức làm bộ thâm tình trước mặt tôi nữa hả? Vẫn muốn bám dính lấy tôi rồi biến tôi trở thành con ch.ó sang l.i.ế.m chân cho đóa hoa trắng nhỏ của anh sao? Trí tưởng tượng của anh đúng là hơn người đấy. Anh thật sự đáng khinh hệt như bà mẹ ruột của anh vậy, thực thấp kém.”
Chữ cuối cùng vừa dứt, cảm xúc trong mắt anh ta cuồn cuộn dậy sóng như có cơn bão ập tới.
Nhưng rốt cuộc không thể thốt ra nổi một chữ nào.
Tôi cười khẩy, buông anh ta ra quay đầu bỏ đi.
14.
Đêm đó tôi có một giấc mơ.
Một giấc mơ hiếm có về kiếp trước, là câu chuyện xảy ra sau khi tôi chếc.
Sau khi cắm thẳng con d.a.o cắt bánh ngọt vào n.g.ự.c Lâm Tửu, tôi đã chếc trong sự đau đớn tột cùng.
Còn cô ta được đưa vào bệnh viện để cấp cứu.
Bên ngoài phòng bệnh, Giang Thiêm túm lấy Lục Tâm Đình chất vấn:
“Rõ ràng anh đã nói là sẽ dàn xếp thật tốt mọi thứ cơ mà, anh nói sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt…”
Lục Tâm Đình hất phăng tay anh ta ra, giọng nói lạnh lùng:
“Tôi đã đồng ý cùng chia sẻ cô ấy với anh, nhưng một đứa con ngoài giá thú như anh, không có sự hỗ trợ của tôi thì có nắm được nổi Lục gia trong tay không? Đừng có được một tấc lại đòi tiến thêm một thước.”
Giang Thiêm lảo đảo vài bước, phản bác:
“Anh đang giúp tôi sao? Rõ ràng là…”
Anh ta nói được một nửa thì đột nhiên im bặt.
Lục Tâm Đình cười lạnh: “Đúng rồi đấy, là em gái tôi giúp anh, nhưng nó đã chếc rồi. Người tạt axit s.u.n.f.u.r.i.c lên nó cũng chính là người mà anh đã liên hệ để sắp xếp làm ra chuyện này, anh quên rồi à?”
Nguyệt
Giang Thiêm im lặng đứng đực ra đó.
Đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu nhấp nháy.
Một lát sau, Lâm Tửu được đẩy ra.
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch…”
Ánh mắt của Giang Thiêm lướt qua gương mặt tái nhợt không chút máo của cô ta, run rẩy.
Sau đó bình tĩnh nói: “Tôi không quên.Tôi cũng chưa bao giờ hối hận.”
Tôi bừng tỉnh từ trong cơn mơ, lảo đảo lao vào nhà vệ sinh mà nôn mửa hồi lâu.
Đợi tới khi đứng thẳng dậy nổi, tôi chống tay lên bồn rửa mặt nhìn thật kỹ bản thân trong gương.
Trong đôi mắt tràn đầy tơ máo, mỗi tia máo đều chứa đầy nỗi hận.
“Không hối hận à…”
Tôi lẩm bẩm: “Không sao cả, kiếp này rồi anh sẽ phải hối hận thôi. Hối hận vì mình đã được sinh ra. Cứ đợi mà xem.”
15.
Hôm diễn ra buổi kỷ niệm thành lập trường.
Tôi tình cờ gặp Lâm Tửu đang đứng cạnh hồ nước nhân tạo.
Cô ta mặc một chiếc váy màu bạc giản dị nhưng sang trọng, trên cổ có đeo một chiếc vòng kim cương đắt tiền.
Trong lòng tôi biết rõ, chắc là Lục Tâm Đình mua để an ủi cô ta.
“Lục Tâm Hỉ, mày cho rằng cái thân phận thiên kim nhà họ Lục đó có thể bảo bọc cho mày mãi được à? Mày bắt nạt tao lâu như vậy, thực sự cho rằng tao sẽ không có cách để đối phó mày chắc? Tao sẽ khiến cho mày phải trả giá gấp trăm lần, gấp ngàn lần. Cho dù mày biết mối quan hệ giữa tao và Giang Thiêm rồi thì sao? Người anh ấy yêu là tao, cả anh trai của mày cũng chỉ yêu mỗi tao. Loại như mày sẽ chẳng bao giờ có nổi tình yêu của bất kỳ người nào đâu.”
Cô ta hùng hổ hăm dọa xổ một tràng, đổi lại tôi chỉ thờ ơ cười, lười biếng đáp lại cô ta:
“Nước bồn cầu uống ngon không?”
Gương mặt cô ta biến đổi, quay đầu bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-va-mat-bach-lien-hoa/phan-5.html.]
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều tà rực lửa trải rộng cả chân trời.
Tôi và các nữ sinh trong đội múa đã thay xong quần áo biểu diễn, xách váy chạy từ phòng tập vũ đạo tới hậu trường buổi diễn.
Chạy được nửa đường tôi mới phát hiện đạo cụ mà mình chuẩn bị để cảm ơn cho màn chào kết không hiểu sao không thấy đâu nữa.
“Hay để quên ở phòng tập vũ đạo nhỉ?”
Tôi nhớ lại một cách cẩn thận, tính quay lại để tìm.
Tô Lam hỏi: “Cần tớ quay lại cùng cậu không?”
“Không có gì đâu, thứ này không nặng, một mình tớ có thể cầm được.”
Tôi cười nói: “Các cậu tới hậu trường trang điểm trước đi, sau đó tìm giáo viên dàn cảnh sắp xếp trình tự đạo cụ của chúng ta.”
Cả tòa nhà phức hợp to lớn vắng vẻ lại trống rỗng.
Tôi nhấc tà váy mạ vàng xinh đẹp của mình, sải bước lên cầu thang.
Nhưng khi sắp tới tầng phòng tập vũ đạo thì dừng lại.
Cách đó vài bước có một người đang đứng trên bậc thềm.
Ánh nắng vàng đỏ của hoàng hôn chiếu từ ngoài cửa sổ vừa vặn dừng trên nửa gương mặt của anh ta.
Nửa gương mặt còn lại chìm sâu trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước dưới biển sâu.
Giang Thiêm.
Anh ta cúi đầu lên tiếng, trong giọng nói trầm đục như tiếng mưa lớn trút xuống:
“Tâm Tâm, em tính làm gì?”
“Không phải chuyện của anh, cút xa tôi ra.”
Tôi cất bước muốn lướt qua anh ta để lên lầu.
Nhưng trên vai lại truyền tới một sức lực to lớn.
Suy nghĩ của tôi chậm lại trong một giây.
Khi phản ứng lại, cả cơ thể đã nhẹ bẫng ngã ngược ra sau.
Đằng sau là mấy chục bậc thang cao ngất ngưởng.
Lưng tôi đáp xuống đất, lăn xuống mấy bậc thang một cách nặng nề.
Cơn đau ùn ùn kéo tới, tôi dừng lại ở bên cạnh lan can sắt, nơi xương mắt cá chân vang lên tiếng gãy nhẹ.
Giang Thiêm bước từng bước xuống theo dọc cầu thang dừng lại đứng cạnh người tôi.
Anh ta vẫn dùng đôi mắt bình tĩnh lại đau buồn kia nhìn tôi.
Nhưng giọng nói phát ra lại tràn đầy lạnh lẽo:
“Tâm Tâm, đừng trách anh. Từ khi em sinh ra muốn gì là được nấy, dù cho có bỏ lỡ mất cơ hội lần này cũng chẳng sao cả, sau này vẫn còn rất nhiều con đường có thể đi. Nhưng Lâm Tửu không giống như em. Em ấy phải cố gắng hết mức trong phạm vi khả năng của mình.”
Nói xong, anh ta giữ lấy cái chân đã bị trẹo mắt cá của tôi, nâng lên rồi ra sức mà đập vào lan can sắt bên cạnh.
16.
Trong đầu tôi đột nhiên lại hiện ra cảnh tượng trong giấc mơ.
Anh ta đứng ngoài phòng bệnh cùng với anh trai của tôi.
Dùng ánh mắt dịu dàng tràn ngập tình yêu nhìn Lâm Tửu được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu
Khi nhắc tới tôi thì giọng nói chỉ còn lại sự hờ hững: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng hối hận.”
15 năm đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Tình yêu chân thành và nồng nhiệt nhất của tôi.
Vậy mà nó lại gắn trên thân xác của một kẻ như thế.
Tôi bất giác bật cười, vào khoảnh khắc cẳng chân sắp bị anh ta đập lên lan can thì giật mạnh về khỏi tay anh ta.
“Rác rưởi.”
Cái chân bị bong khiến hơi thở của tôi trở nên khó nhọc.
Nhưng tôi vẫn kịp nhân lúc Giang Thiêm chưa kịp phản ứng lại, túm chặt lấy tóc anh ta mà đập mạnh vào lan can.
“Dòng thứ thấp kém này, muốn hại tao một lần nữa à, mày mơ đi con!”
Cả quả đầu của Giang Thiêm va mạnh vào lan can sắt, vang ra một tiếng động lớn.
Vùng trán tiếp xúc với góc nhọn có một dòng máo tươi đang chảy ra.
Nó chảy xuôi theo gương mặt anh ta, từng giọt nhỏ lên y phục.
“…Tâm Tâm…” Tôi thở dốc hai hơi, thả lỏng tóc của anh ta ra đứng lên.
Chỗ bị trẹo vẫn đang không ngừng gào thét đầy đau đớn.
Nhưng nó không quan trọng.
Tôi cúi đầu nhìn ánh mắt đang mờ dần tiêu cự vì đau của anh ta, chậm rãi nở nụ cười:
“Tình cảm thật là sâu nặng quá đi, thiếu gia bé nhỏ của tôi à, chẳng tiếc hy sinh thân mình cũng phải phá hủy bằng được tôi đây, để tranh giành tương lai cho đóa hoa trắng nhỏ của anh đó hả? Đây chính là lời cảnh báo mà Lục Tâm Đình dành cho tôi sao? Bây giờ hai người đã bàn nhau xong xuôi rằng sẽ cùng chia sẻ đóa hoa trắng mỏng manh yếu đuối rồi à? Thật khiến người ta buồn nôn.”
Tôi cầm tà váy lên, chùi từng chút một vết máo trên mặt anh ta, cho tới khi cả làn váy vốn có màu tươi sáng giờ đây đã loang lổ đỏ thẫm.
Sau đó tôi bỏ mặc anh ta ở đó, dọc theo sắc trời sập tối chạy vào chỗ khán đài.
Khán đài từ đằng xa xa vang lên tiếng đàn piano du dương.
Quả nhiên Lâm Tửu vẫn chơi cùng một bài với kiếp trước.
Bài “Ánh trắng” của Debussy.
Cô ả ngồi trước cây đàn piano trắng tinh, mặc chiếc váy màu bạc.
Xung quanh khán đài tối om, chỉ có một ngọn đèn chiếu lên người cô ta, tựa như là tia sáng duy nhất chiếu rọi trong đêm tối.
Hệt như kiếp trước, trong bữa tiệc cưới mà tôi đã đặt, đạp lên máo t.h.ị.t của tôi mà bò lên, đẹp đẽ đến lóa mắt.
Tôi đi dọc theo lối đi hẹp giữa hai hàng ghế ngồi rồi chạy lên phía trước.
Tôi đẩy bảo vệ và người chủ trì đang cố gắng ngăn cản tôi lại ra.
Phóng người nhảy lên khán đài.
Dưới ngọn đèn duy nhất, tôi sút ngã Lâm Tửu, vung quyền đ.ấ.m thẳng vào cây đàn piano.
Dưới ánh mắt tràn ngập mơ hồ khó tin của cô ta bắt đầu nổi điên:
“Đàn đàn đàn, tao cho mày đàn! Dám sai con ch.ó nhỏ l.i.ế.m chân của mày tới làm hại bà đây, mày còn ở đây đánh đàn cho được cái mả bố nhà mày!”
17.
Tất nhiên là tôi biết.
Giáo viên đặc biệt mà Lục Tâm Đình mời tới lúc này đang yên vị ngồi dưới khán đài.
Kiếp trước, sau khi nghe xong một khúc “Ánh trăng” này của Lâm Tửu.
Vừa kết thúc buổi diễn ông ấy đã liên lạc ngay với cô ta, hỏi cô ta có mong muốn có được suất trúng tuyển đặc biệt độc nhất không.
Lâm Tửu chỉ chờ có thế mà thôi.
Đó chẳng qua cũng chỉ là bước đầu mở ra tương lai tươi sáng sau này của cô ta.
Sau này, dưới sự sắp đặt cẩn thận của Lục Tâm Đình, cô ta được một bậc thầy trong giới âm nhạc ở trường nhận làm học trò.
Còn tôi lúc đó đang diễn vai thiếu nữ thiên tài Piano nhưng mắc chứng tự kỷ vì đóng phim mà dưới sự sắp xếp của người đại diện tìm tới vị lão làng này để học tập.
Rồi tôi lại gặp lại Lâm Tửu.
Buổi tối vừa về tới nhà đã bị Lục Tâm Đình chặn ngay cửa.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt chán ghét: “Lục Tâm Hỉ, em đủ chưa? Chỉ vì em chỗ nào cũng không bằng A Tửu mà cứ gây thù hận với em ấy khắp nơi như thế, ghét tới mức xé nát bản nhạc mà cô ấy kỳ công viết tay nộp cho giáo viên à? Đúng là bại hoại.”
Tôi ngơ ngác trong vài giây, lúc tỉnh táo lại theo bản năng muốn biện hộ cho bản thân.
Kết quả bị anh ta phẩy tay cắt ngang:
“Nói dối quen mồm. Anh sẽ không tin bất kỳ một lời ngụy biện nào của em đâu.”
Trong lúc khán giả đang ồn ào, tôi nghe thấy có người hét lên:
“Máo, nhìn váy của cô ấy kìa, toàn là máo!”
Máo và bụi đất trộn lẫn thành một đống loang lổ trên làn váy, tóc tai tôi rối bù, còn có cái mắt cá chân đang sưng vù.
Mỗi một chi tiết trên người tôi đều đang chứng thực cho mọi lời mà tôi nói ra đều là sự thật.
Lâm Tửu vịn lấy ghế đàn piano loạng choang đứng lên.
Đôi mắt nhìn về phía tôi tràn đầy hận thù và oán độc, cuối cùng vẫn quay trở lại bộ dáng yếu đuối vô tội thường ngày của mình.
“Bạn học Lục, tớ không hiểu cậu đang nói gì, chắc là có hiểu lầm gì đó thôi. Nhưng bây giờ vẫn đang là phần trình diễn của tớ, để tôn trọng người xem dưới khán đài, cậu không nên liều lĩnh lao lên như thế.”
Lục Tâm Đình tức giận đứng lên từ khán phòng, cao giọng trách móc tôi: “Lục Tâm Hỉ, em điên rồi sao?”
Tôi ngoảnh mặc làm ngơ, hất Lâm Tửu ra, ngồi xuống trên ghế đàn.
Tấu lên “Bản giao hưởng định mệnh” của Beethoven.
Kiếp trước, vì để chơi được đàn một cách chân thực trong phim mà không dùng đóng thế, tôi đã cật lực học bản nhạc này trong ba tháng ròng.
Tuy không được tính là thành thạo nhưng dưới hoàn cảnh này là đủ để sử dụng.
Tiếng đàn réo rắt hòa chung với tiếng điện nhẹ vang làm vang vọng khắp mái vòm trống trải trong khán phòng.
Đàn xong đoạn “Giao hưởng định mệnh”, tôi xoay người nhìn chòng chọc vào cô ta, hùng hổ nói: “Mày phá hỏng buổi tiệc sinh nhật của tao, châm ngòi ly gián quan hệ của tao và anh trai, tung tin đồn nhảm trước mặt người thân và bạn bè tao… mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ, tao đương nhiên sẽ trả lại tất cả theo cách của riêng mình. Nhưng mày ra lệnh cho Giang Thiêm đẩy tao từ trên lầu xuống, muốn đánh gãy chân tao chỉ vì muốn tao không thể xuất hiện trên sân khấu này…”
Tôi dừng lại một nhịp, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái mét của cô ta rồi cười khẩy:
“Piano là thứ mà mày vẫn luôn tự hào nhất đúng không, thế mà có mỗi cái thi đấu trên khán đài cũng không đủ tự tin để thắng nổi tao là sao thế?”