Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Thứ Tôi Cần Là Sự An Yên - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-02-05 02:38:02
Lượt xem: 1,414

Cuối cùng cũng chờ được câu nói này, tôi giả vờ bàng hoàng, cầm điện thoại lẩm bẩm:

 

"Bố, bố nghe rồi đó, con trai bố không muốn cứu, bố cũng đừng trách con. Hôn sự này, thôi thì bỏ đi."

 

Nói xong, tôi cúp máy, nhìn thông báo ghi âm hoàn tất, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên.

 

Tôi bình thản bật lại ghi âm, rồi quay về màn hình chính.

 

Lưu Vĩ thấy tôi cúp máy, sắc mặt thay đổi ngay, lẩm bẩm:

 

"Bố? Lẽ nào người gặp chuyện là mẹ tôi?"

 

Vì tôi là con một trong gia đình đơn thân, chỉ có một người mẹ, nên tiếng "bố" đó khiến Lưu Vĩ nhận ra chuyện không đơn giản.

 

"Vương Thời Ngôn! Sao cô không nói là mẹ tôi bị tai nạn? Đừng dây dưa nữa, mau cầm tiền đến bệnh viện đi!"

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: "Tiền? Tiền gì? Anh không nghe tôi nói với bố anh à, hôn sự coi như xong?"

 

Sắc mặt Lưu Vĩ lập tức trở nên khó coi, anh ta nắm chặt cổ tay tôi:

 

"Vương Thời Ngôn! Đừng làm loạn nữa, mạng người quan trọng, cô có nhân tính chút được không?"

 

Tôi vô cảm nói tiếp: "Không phải chính anh nói sao? Đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi, không sinh tôi, không nuôi tôi, tại sao tôi phải lấy tiền đi cứu?"

 

Nghĩ một lúc, tôi bổ sung thêm: "Dù anh không phải người tốt gì, nhưng dì đối xử với tôi rất tốt. Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, tiền tôi có thể cho anh vay, nhưng phải viết giấy nợ, lãi suất như ngân hàng."

 

Sắc mặt Lưu Vĩ cực kỳ khó coi, lạnh lùng nhìn tôi, rồi hất tay tôi ra, vội vàng bỏ đi, để lại một câu:

 

"Vương Thời Ngôn! Cô đừng hối hận!"

 

Nghe tiếng cửa đóng sầm, tôi lấy điện thoại lưu lại ghi âm, sợ điện thoại có vấn đề, liền tải hết lên đám mây.

 

Nhìn chiếc camera nhỏ trên bàn máy tính, tôi hài lòng nở nụ cười, bắt đầu sao lưu video, tải lên đám mây.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Dù camera này đã hỏng, không có âm thanh, nhưng vẫn có hình ảnh! Vì vậy, vừa rồi tôi mới nghiêm túc diễn như thế.

 

Kiếp trước, đến khi tôi nhớ tới bằng chứng này, video đã bị Lưu Vĩ xóa mất.

 

Tôi nghĩ một lúc, rồi sao lưu cả video ở phòng khách – cái có âm thanh nhưng không thu được hình ảnh. Cẩn thận sẽ lợi việc hơn mà.

 

Hai chiếc camera này đều là tôi mua để theo dõi chú mèo nhỏ của mình – Trứng Muối.

 

Ban đầu, chiếc camera cũ bị hỏng loa, nên tôi mua một cái khác đặt ở phòng khách.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Lưu Vĩ luôn nói Trứng Muối cắn hỏng các loại dây, các thiết bị của anh ta, bắt tôi phải bồi thường.

 

Nhưng tôi bảo anh ta đóng cửa phòng lại thì anh ta không nghe. Cuối cùng, vì bị đòi bồi thường quá nhiều, tôi đặt chiếc camera không có âm thanh ở phòng làm việc của anh ta.

 

Nếu thực sự quay được cảnh Trứng Muối cắn hỏng đồ, tôi sẽ bồi thường.

 

Nhưng từ khi đặt camera vào đó, chưa từng quay được cảnh Trứng Muối phá hoại.

 

Tôi gọi nhẹ Trứng Muối trong phòng. Nó đã ở bên tôi từ khi tốt nghiệp, trở thành người thân thứ hai của tôi.

 

Vì có bạn trai, tôi đã đưa nó về cùng để nuôi.

 

Kiếp trước, sau khi cãi nhau, tôi giận dữ rời khỏi nhà.

 

Khi quay lại tìm Trứng Muối, Lưu Vĩ đã bóp c.h.ế.t nó. Khi đó, mắt Lưu Vĩ đỏ ngầu, ném Trứng Muối về phía tôi như một miếng giẻ rách.

 

Khuôn mặt anh ta lộ ra vẻ đáng sợ: “Vương Thời Ngôn, tiếp theo là cô đấy. Chờ đấy mà xem!”

 

Sau đó, tôi chịu đủ loại tin đồn, mắng chửi, đe dọa, khủng bố và bạo lực mạng khắp nơi.

 

Lúc tìm được Trứng Muối, nó đã trốn trong khay cát vệ sinh, trên người đầy mùi phân.

 

Tôi biết, đây là mùi vị khiến nó cảm thấy an toàn.

 

Tôi ôm lấy Trứng Muối, nó trợn to mắt, trông như bị kích động.

 

Trước đây, Trứng Muối không bao giờ như vậy. Từ khi chuyển đến đây, nó bắt đầu tránh người, thỉnh thoảng lại hoảng sợ.

 

Giờ nghĩ lại, có lẽ lúc tôi đi làm, Lưu Vĩ đã làm gì đó với nó.

 

Nhìn Trứng Muối co rúm lại, tôi như thấy chính mình bị bạo lực mạng, co cụm vào góc tường, nước mắt bỗng chảy không kìm được. Tôi ôm chặt Trứng Muối, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

 

Trứng Muối dường như cảm nhận được nỗi buồn của tôi, ngẩng đầu l.i.ế.m nước mắt trên mặt tôi.

 

Chiếc lưỡi nhỏ l.i.ế.m lên da ẩm ướt, hơi đau, lại làm dịu đi nỗi buồn trong tôi.

 

Việc cấp bách là thu dọn đồ đạc và đưa Trứng Muối rời khỏi đây.

 

Tôi nhớ lại kiếp trước, khi cả nhà Lưu Vĩ chặn trước cửa nhà tôi, mẹ không chịu được đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Sau đó, tôi thuê một căn hộ nhỏ.

 

Tôi bấm số gọi.

 

“Alo? Ai vậy?”

 

Loading...