Sống lại hoán đổi thân phận cùng em gái thâm độc - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-11-10 01:58:39
Lượt xem: 50
Tôi nhìn Cố Tri Việt, rồi lại đưa mắt nhìn đám đàn em sau lưng anh ta, cuối cùng tôi bình tĩnh nở một nụ cười:
“Cố Tri Việt, anh mang nhiều người đến đây, cố ý náo loạn lớn đến nhường này thì tốt nhất hôm nay anh đừng để tôi sống sót trở về.”
“Bằng không…”
Nụ cười trên mặt tôi vụt tắt,
“Chỉ cần tôi còn sống thì chắc chắn tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục cùng mình.”
Sắc mặt Cố Tri Việt tái nhợt.
Tựa như Chu Thi Mạn đã từng nói, ba Cố nằm trong Ban giám hiệu vinh dự của nhà trường, nhà họ Cố vừa giàu vừa thành đạt, chỉ cần chuyện Cố Tri Việt ức h.i.ế.p bạn học trong trường không bị làm to thì các thầy cô giáo cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng Cố Tri Việt chẳng có gan g.i.ế.c người trong trường.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu mới thấp giọng nói:
“Loại con gái mưu mô như cô, bây giờ mà ch-ếc thì cũng hời cho cô quá rồi.”
Tôi cười to:
“Cái này mà mưu mô á? Anh có muốn biết mưu mô thật sự là thế nào không?”
Tôi nhìn Cố Tri Việt, đột nhiên trái tim trong lồng n.g.ự.c run rẩy như đang trải qua một cơn thống khoái.
Cuối cùng tôi cũng có thể nói cho anh ta biết rồi.
Tôi gằn từng chữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-hoan-doi-than-phan-cung-em-gai-tham-doc/chuong-16.html.]
“Phóng, viên, trong, vụ, bắt, nạt, kia, là, do, tôi, gọi, đến, đấy.”
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Tri Việt và Chu Thi Mạn đều trợn to mắt.
“Các người chưa bao giờ tự hỏi vì sao mọi thứ lại đúng lúc như vậy sao? Chỉ thuận miệng nói một câu bắt nạt mà đã bị phóng viên tới trường học lấy tin nghe được á?”
Tôi mỉm cười chỉ vào mình,
“Bởi vì phóng viên đó là do tôi kéo đến đấy.”
“Tôi viết thư nặc danh gửi đến vài tòa soạn, tố cáo trường Trung học phổ thông số 1 Giang Thành có vụ bắt nạt vô cùng nghiêm trọng, Nếu việc này là thật thì sẽ được lên trang đầu, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ phái người tới điều tra.”
“Tôi cũng biết với đứa chẳng có đầu óc như Chu Thi Mạn thì khi bị tôi loại ra khỏi tiết mục múa, đến chín phần là nó sẽ tới tìm anh để kể lể chuyện bị tôi ức hiếp.”
“Bên này nó tìm anh khóc lóc thì bên kia phóng viên bất ngờ đến lấy tin, gộp hai chuyện này lại, đám phóng viên sẽ điều tra về tôi.”
“Dĩ nhiên, tôi cũng đã chuẩn bị hết thảy để có thể chứng minh mình trong sạch vào giây cuối cùng. Nhưng Cố Tri Việt à, anh nghĩ thử xem, sau khi đám phóng viên phát hiện chuyện này chỉ là hiểu lầm, người ức h.i.ế.p bạn học không phải là tôi, thế thì bọn họ sẽ thu tay lại, hay là tiếp tục điều tra đây nhỉ?”
Cố Tri Việt mặt cắt không còn hột máu.
Tôi cười:
“Hiểu chưa? Tất cả mọi chuyện đều do tôi chuẩn bị cho anh đấy.”
“Trong bảy, tám người phóng viên hôm đó, dù chỉ có hai người tiếp tục điều tra thì cũng khiến anh lãnh đủ rồi.”
“Chắc anh cũng nghe câu nói của Bộ trưởng Bộ giáo dục rồi nhỉ, ông ấy ghét nhất là bạo lực học đường, nếu như vụ việc anh bạo lực người ta bị lộ ra ngoài, thế thì ngay cả ba anh cũng chẳng cứu nổi anh đâu.”
“Nhìn thấy không? Anh Cố, đây mới gọi là mưu mô đấy.”