Sống chết ly hôn - Chương 13+14+15
Cập nhật lúc: 2024-06-06 22:31:17
Lượt xem: 693
13.
Nửa đêm ngày hôm đó, khi Sở Mục chạy đến quán bar, anh nhìn thấy Giang Uyển đang ngồi một mình trong góc quán, mặc một chiếc váy màu bạc, trang điểm tinh xảo, trên tai có đeo những viên kim cương nhỏ như ngôi sao. Cô như vậy, anh chưa từng thấy trước đây - lạnh lùng, điềm tĩnh và cuốn hút.
Trong quán bar tiếng nhạc ầm ĩ, ánh đèn mờ ảo, tựa như một giấc mộng. Cô ở giữa đám đông nhưng cô vẫn cảm thấy cô đơn đến c.h.ế.t người.
Như vầng trăng cô độc treo trên ngọn cây.
14.
Sở Mộ đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu không nói gì.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi mỉm cười với anh rồi nâng ly lên: “Anh có muốn uống một ly với em không?”
Anh cau mày: “Em đã uống bao nhiêu?”
“Không nhiều,” tôi nói, “em vẫn chưa say.”
Anh ngồi xuống cạnh tôi, giật lấy chiếc cốc từ tay tôi: “Em say rồi.”
"Có lẽ anh vậy," tôi thì thầm, "Em say. Đúng, em say."
Anh vẫn cau mày: “Nghe nói em đang hẹn hò với Tề Lan Khê?”
Tôi gật đầu: “Anh khá hiểu biết đấy.”
“Anh ấy không phải là người tốt,” anh nói “Tôi đã nghe được vài điều về anh ấy…”
“Em biết.” Tôi mỉm cười, “Em cũng nghe nói rồi. Anh ấy thích đàn ông, còn em là đồ cũ bỏ đi, nên chúng em rất hợp nhau.”
"Đó không phải là hợp nhau," anh nói.
Tôi nhìn anh, không nói gì, chỉ mỉm cười.
"Em rất tốt, Giang Uyển," anh nói, "Tề Lan Khê không xứng với em."
“Lục Tử Mặc không chịu ly hôn với em.” Tôi nói với anh ấy: “Anh ấy đã thuê luật sư giỏi nhất, chỉ riêng vụ kiện thôi cũng sẽ đè c.h.ế.t em. Nếu em muốn rời xa anh ta thì phải tìm người chống lưng, Tề gia là lựa chọ hợp lý.”
"Anh giúp em." Sở Mục nói.
Đó là điều tôi đang chờ đợi.
Ta đột nhiên đứng lên: "Sở Mục, em không cần anh thương hại, em không cho phép, em không cho phép anh thương hại em!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-chet-ly-hon/chuong-131415.html.]
Tôi đẩy anh ấy ra và bước ra ngoài mà không thèm lấy áo khoác.
Anh đuổi kịp tôi, kéo tôi vào lòng và hôn tôi.
Tôi vật lộn vài lần rồi bình tĩnh lại.
Tôi hôn lại anh ấy.
Một lúc lâu sau, anh mới buông tôi ra, tôi nhón chân ghé sát vào tai anh.
“Sở Mục, đưa em về nhà đi.”
15.
Sáng hôm sau, tôi làm bữa sáng cho Sở Mục.
Thịt xông khói, trứng chiên và bánh mì đơn giản, kết hợp với nước cam mới vắt, trông thật ngon miệng.
Tôi gọi Sở Mục ra ăn, lại thấy anh ấy đang đứng trong phòng làm việc của tôi, nhìn bức tranh treo trên tường.
Đó là bức tranh vẽ một con hươu cái của anh trong một đêm trăng.
Tôi đã mua nó tại một cuộc triển lãm nghệ thuật ba năm trước.
“Trong cuộc triển lãm nghệ thuật đó, tôi chỉ bán bức tranh này thôi.” Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi luôn tò mò xem ai đã mua nó. Người ở phòng trưng bày nói với tôi rằng người mua là một phụ nữ trẻ châu Á. Cô ấy không chịu để lại tên. ."
Tôi nói: “Lúc đó em đã đính hôn rồi.”
Sau đó anh ấy nói: "Giang Uyển, để tôi vẽ cho em một bức tranh."
Tôi không nhịn được cười: “Anh không sử dụng chiêu này khi theo đuổi tất cả các cô gái đấy chứ?”
Anh ấy nói, "Không, em là khác biệt."
Tôi biết rằng tôi là người duy nhất hiểu được tranh của anh ấy.
Nhưng điều này là không đủ.
Để vào được Sở gia, ngoài tình yêu của Sở Mục ra, tôi còn cần nhiều hơn.
Tôi cần một đứa trẻ.
Tôi nhẹ nhàng nắm tay anh: “Anh đến ăn sáng đi, sau đó chúng ta về ngủ…”