Sơn Hà Thu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-01-30 09:02:50
Lượt xem: 126
Dù gia đình tôi có khó khăn đến đâu, cha mẹ tôi cũng chưa bao giờ từ bỏ việc cho tôi đi học.
Những thầy cô giáo ở trường, những cán bộ trong làng, đều đã chạy vạy khắp nơi để giúp tôi xin học bổng.
Đó chính là sức mạnh của một xã hội văn minh.
Hồi đó, tôi may mắn biết bao.
Quay trở lại dược hành, tôi đưa ra một quyết định.
Ngoài việc tài trợ cho các trường tiểu học và nữ sinh học viện, tôi sẽ trích một phần lợi nhuận hàng tháng của dược hành để lập một quỹ học bổng dành riêng cho nữ sinh.
Bất kỳ gia đình nào đồng ý cho con gái học lên tiểu học và trung học đều có thể nộp đơn xin hỗ trợ.
Sức của tôi nhỏ bé.
Trong một thời đại đói kém đầy rẫy, dân sinh khốn đốn, có quá nhiều người phải dốc hết sức lực chỉ để sinh tồn, nói gì đến chuyện học hành.
Nhưng chỉ cần nằm trong khả năng của mình, cứu được một, hai người thôi cũng đã là tốt rồi.
9
Sau khi việc tài trợ giáo dục của tôi được các báo lớn đăng tải, ngày càng có nhiều đối tác và khách đến tìm gặp.
Tôi được thương hội mời tham dự các buổi tiệc tùng, giao lưu.
Cùng với đó, là những người theo đuổi mới và tin đồn trên các tờ báo lá cải.
Tôi chỉ cười cho qua.
Sống đến hai kiếp, tôi từ lâu đã không còn để tâm đến những tình cảm viển vông này nữa.
Nhưng rồi, Phó Tử Lân lại cầm tờ báo tìm đến tôi.
"Em với tên tiểu tử mặt trắng này là thế nào?"
Lâu ngày không gặp, dưới mắt hắn xuất hiện hai vết thâm quầng, trông có phần tiều tụy.
Tờ báo trong tay hắn có in một bức ảnh—một thanh niên trẻ tuổi cầm bó hoa đứng trước mặt tôi.
Là thiếu gia nhà họ Lâm, con trai chủ thương hội Lâm thị.
Tôi liếc nhìn, nhàn nhạt nói:
"Không liên quan đến anh."
Hắn kích động:
"Thẩm Vận Thu, em rời bỏ tôi, rồi lại chọn một tên công tử nhà giàu tầm thường như vậy sao?"
Tôi nhíu mày:
"Phó thiếu soái, anh có thể bớt vượt quá giới hạn được không? Đừng nói là tôi với cậu ta không hề quen thân, cho dù tôi thực sự có người mới, thì liên quan gì đến anh?"
Hắn tiến lại gần, trong mắt vằn lên tia đỏ:
"Vận Thu, trở về đi. Thời gian qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Chúng ta từ nhỏ đã quen biết, hiểu rõ nhau nhất. Trong lòng tôi… vẫn có em."
Tôi suýt nữa thì lật mắt:
"Thế còn Joely?"
"Tôi đã chia tay cô ấy rồi."
Thời gian gần đây, hiển nhiên hắn sống không hề yên ổn.
Mặt trận phía trước giằng co, nhà họ Phó phủ đầy u ám.
Joely thì vẫn tiếp tục cuộc sống xa hoa trụy lạc như cũ.
Tiệc rượu, khiêu vũ thâu đêm, thậm chí còn nghiện thuốc phiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Phó lão phu nhân nhìn không thuận mắt, ngày nào cũng mắng mỏ, đánh đập.
Mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng sâu sắc.
Ban đầu, Phó Tử Lân còn cưng chiều, nhẫn nhịn cô ta, cố gắng hòa giải.
Nhưng kẹt giữa áp lực quân sự bên ngoài và những rối ren gia đình bên trong, hắn cuối cùng cũng quá mệt mỏi.
Tình yêu lãng mạn, những cơn say nồng nhiệt, một khi bước vào đời thực, cuối cùng cũng chỉ còn lại những vụn vặt phiền phức.
Nhưng tất cả những chuyện này, chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Đôi chân bó của tôi, ngày trước không vì hắn mà dừng lại, từ nay về sau lại càng không.
"Cung đã giương, không thể quay đầu."
"Năm đó ly hôn là do chính anh đề nghị. Giờ tôi sống rất tốt, mong anh sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa."
Tôi mở cửa, ra hiệu mời khách.
Hắn vẫn chưa cam tâm:
"Vận Thu, tôi biết em còn giận tôi…"
Tôi không trả lời, chỉ đứng chờ hắn rời đi.
Lúc ra cửa, hắn quay đầu nhìn tôi, nói:
"Em chờ xem, tôi sẽ chứng minh cho em thấy."
Cách hắn "chứng minh", chính là giữa mùa đông, dùng máy bay chuyên dụng vận chuyển hàng nghìn đóa hồng tươi từ nước ngoài về, trải đầy trước cửa biệt thự của tôi.
"Chẳng phải chỉ là hoa thôi sao? Tên nhóc kia cùng lắm chỉ mua nổi một bó, tôi có thể phủ đầy cả con phố!"
Hắn đầy tự tin bước đến trước mặt tôi:
"Vận Thu, quay lại đi, chúng ta làm lại từ đầu."
Nhìn khung cảnh hoa hồng rực rỡ trên mặt đất, tôi không cảm động, không thấy lãng mạn, chỉ thấy… buồn cười.
"Phó thiếu soái, chuyến vận chuyển này chắc cũng tốn của anh không dưới 3.000 đại dương nhỉ?"
Tôi lạnh giọng, cố gắng đè nén cơn giận.
"Anh có biết mức lương của một công nhân bình thường ở Y Thành là bao nhiêu không? Là 15 đại dương."
"Và với 15 đại dương đó, một gia đình ba người cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày."
"Số tiền anh dùng để bay đi mua hoa này, đủ để 200 gia đình sống trong một tháng."
"Anh có biết trong những xưởng tối tăm kia có bao nhiêu đứa trẻ làm việc không? Chúng phải lao động 16 tiếng một ngày, ăn cơm mốc, ngô thối! Bị đánh đập, thậm chí còn bị đánh đến chết!"
Hắn đứng sững lại, mắt mở to, như thể chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Tôi ném một bức ảnh về phía hắn.
Hồng Trần Vô Định
Trên con phố Hạ Phi, một chiếc xe kéo chở đầy t.h.i t.h.ể trẻ em.
Ở thời đại này, có thể làm công nhân còn có cơ hội được ăn cơm.
Nhưng còn nhiều đứa trẻ hơn, không có thức ăn, lang thang khắp phố, đánh giày, ăn xin, cuối cùng c.h.ế.t đói.
Ở Y Thành, có những người chuyên đi thu xác trẻ con, giống như công nhân môi trường ở thế kỷ sau đi nhặt rác vậy.
Tôi nhìn hắn, từng chữ rõ ràng:
"Đây là Y Thành dưới sự cai quản của cha anh."
"Lúc anh mặc tây trang, uống rượu vang, ngồi xe sang, khiêu vũ jazz, anh có nhìn thấy những con người đang vùng vẫy trong đói rét ngoài kia không?"
Câu trả lời của hắn, là một khoảng im lặng kéo dài.
Hắn đứng đó, ngây người, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể thốt nên lời.